Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
Beta by DMP.
====
Thôn Bình Cốc.
Cái thôn nhỏ này ẩn trong rừng rậm, cửa thôn còn có trạm gác nghiêm ngặt, giống như căn cứ quân sự bí mật nào đó.
Chiếc xe mà Hoa Vụ đang ngồi chậm rãi thông qua trạm gác.
Phần lớn thôn đều là kiến trúc kiểu nhà sàn được xây từ gỗ, nhìn qua khá cũ kĩ, nhưng lại được bảo trì rất tốt.
Nơi này đã hoàn toàn bị người của Khuyển Nha khống chế, gần như hầu hết dân làng đều tham gia vào dây chuyền sản xuất.
Người nhà bọn họ bị cầm tù ở đây, những ai không nghe lời, chờ đợi bọn họ chính là cái chết của người nhà.
Có rất nhiều nơi như vậy.
Đây chỉ là một trong số đó.
Mà chỗ này là địa bàn của người lãnh đạo trực tiếp của cô, anh Quan.
Xe dừng trước một khu nhà sàn trông có vẻ khá mới, có người đứng gác ở cửa, bên cạnh còn có người đi tuần.
Hoa Vụ vừa xuống xe đã có một người đàn ông đầu trọc từ trong nhà sàn đi ra, nhìn thấy cô, lập tức cười ha hả bước xuống cầu thang, “A Âm, chào mừng trở lại, dưỡng thương sao rồi?”
“Không có gì đáng ngại.” Hoa Vụ không cần làm biểu cảm nào hết, dù sao thì hầu hết thời gian nguyên chủ đều là banh mặt mà nói chuyện, mỹ lệ nhưng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Anh Quan nhìn kỹ cô, lại cười rộ lên: “Vậy là tốt rồi, làm anh đây lo muốn chết. Vào đi vào đi, vào nói chuyện.”
Hoa Vụ đi theo anh Quan lên lầu, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
Cô nhìn lại bên trong, có một người đàn ông máu thịt lẫn lộn bị treo ở chính giữa, còn có người cầm roi, đang chào hỏi cơ thể anh ta.
Sau khi bọn họ tiến vào, những người còn lại trong phòng liền lần lượt lui ra ngoài.
Rất nhanh đã chỉ còn lại cô và anh Quan, cùng với cái người bị treo lên kia.
Anh Quan chỉ vào người kia, “A Âm, em biết hắn nhỉ?”
Trên mặt anh Quan nở một cười, nhìn thẳng vào Hoa Vụ.
Hoa Vụ vẻ mặt thản nhiên xem xét: “Có hơi ấn tượng.”
“Hắn là nằm vùng, bị chúng ta bắt được, bây giờ sống chết không chịu mở miệng.” Anh Quan khạc nước bọt: “Thật con mẹ nó đen đủi.”
Hoa Vụ chỉ chỉ vào ghế dựa bên cạnh.
“Ngồi ngồi ngồi, đứng làm gì, vết thương của em còn chưa lành đâu.” Anh Quan kêu Hoa Vụ ngồi xuống.
Hoa Vụ cầm lấy một chai rượu từ trên bàn, rót một ly cho mình, “Chỉ bắt được một mình hắn?”
“Chỉ một người này.”
“Việc gì cũng không nói?”
“Không có nha, kín miệng vô cùng.” Anh Quan ngồi bắt chéo chân, hai tay đặt lên thành sô pha phía sau, cười nói: “A Âm, không thì em tới thẩm vấn thử?”
“Anh Quan, anh nghi ngờ em.”
Anh Quan tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Buổi tối hôm đó, có người thấy em và A Quý một trước một sau rời đi, bây giờ A Quý đã không thấy bóng dáng, chuyện này, A Âm em phải cho anh đây một lời giải thích.”
“A Quý là người Khuyển Gia phái tới, nếu không giải thích rõ được tung tích của nó...... Anh cũng rất khó xử.”
Hoa Vụ uống nốt ngụm rượu cuối cùng trong ly rượu, đặt ly rượu lên bàn.
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh Quan, không thèm để ý mà nói: “Em giết nó, ném nó vào trong thùng đựng hàng, hẳn là hiện giờ đang ở trên biển, nếu đến bến tàu đợi, nói không chừng còn có thể tìm được thi thể của nó.”
“!!!”
Cô gái mặc quần áo thoải mái màu đen, ngồi trên sô pha bọc da màu đen, như thể muốn hoà làm một thể với ghế sô pha.
Lúc cô nói những lời này, giọng điệu nhẹ bẫng, giống như chỉ đang nói thời tiết không tồi, cho nên đưa hắn ra biển du lịch.
Hoa Vụ vốn định để cho A Quý trực tiếp mất tích.
Không tìm được người này, cô lại một mực khẳng định là chưa từng nhìn thấy, không có chứng cứ, cho dù anh Quan có nghi ngờ cô, cũng sẽ không làm gì cô cả.
Nhưng mà thời điểm cô dưỡng thương, sắp sếp lại toàn bộ sự việc, phát hiện một vấn đề khác.
Cho nên cô định có một bắt đầu rõ ràng.
Ánh mắt anh Quan nghiêm lại, nụ cười cũng biến mất, “Vì sao em lại giết nó?”
Hoa Vụ ngắm ngón tay mình, giọng nói nhẹ nhàng mà bình tĩnh: “Em với nó vốn dĩ đã không hợp, chính nó đưa tới cửa, em không thu phần lễ này, vậy chẳng phải là quá không hiểu chuyện rồi sao.”
“......”
Thật ra Anh Quan biết rõ điều này.
A Quý vẫn luôn có thành kiến rất lớn đối với cô.
Cho rằng một người phụ nữ như cô, anh Quan không nên coi trọng cô như vậy.
Rất nhiều lần bởi vì bất đồng quan điểm với A Âm, suýt chút nữa đã động thủ ngay trước mặt hắn.
Nhưng cái lý do này...... Quá vớ vẩn.
“Chỉ vì chuyện này, em liền giết nó?”
Hoa Vụ: “Anh Quan, lúc tâm trạng anh không tốt thì giết người cần lý do sao? Chẳng qua là do số hắn đen đủi, đúng lúc đụng phải họng súng thì phải xui thôi.”
Phải xui thôi......
Anh Quan suýt chút nữa không thở nổi.
Mẹ nó kia là người của Khuyển Gia đấy!!
Là người có thể tùy tiện giết sao?
Khóe miệng anh Quan hơi kéo xuống, “Tối hôm đó em đi làm gì?”
Giọng điệu Hoa Vụ không đổi, “Em chỉ dựa theo chỉ thị bên kia, đi đến địa điểm tiếp viện trước.”
Dù sao thì đêm hôm đó lại không có ai khác.
Cô có nói kiểu gì, cũng không ai có thể chứng thực được.
Nếu đã không thể chứng thực, cô kể thế nào thật ra không quan trọng.
Đằng nào thì anh Quan cũng sẽ không tin.
Hoa Vụ nhìn về phía anh Quan, “Khuyển Gia vốn đã không tin tưởng chúng ta, A Quý là tới để giám sát tất cả mọi người. Anh Quan, anh biết hắn đang âm thầm thu thập bằng chứng anh tuồn hàng ra ngoài không?”
Đồng tử anh Quan co rụt lại.
Chuyện này...... Hắn căn bản chưa từng nói cho ai.
Khóe môi cô gái gợi lên nụ cười như có như không, “Em đang giúp anh đó.”
Anh Quan: “......”
Hoa Vụ: “......”
Hoa Vụ vẻ mặt thản nhiên đối diện với anh Quan, không hề có chút chột dạ.
......
......
Anh Quan tìm một tâm phúc mang đồ từ trong phòng A Quý tới đây.
Giữa đống đồ vật lung tung lộn xộn, anh Quan phát hiện một chiếc điện thoại được để trong một chiếc túi kín, phía trên còn dính bùn.
Không đợi anh Quan hỏi, tâm phúc phụ trách điều tra đã nói: “Giấu ở chậu hoa sen kia trong phòng hắn.”
Bởi vì anh Quan đã dặn là phải kiểm tra toàn bộ, không được bỏ sót bất cứ ngóc ngách nào.
Cho nên hắn đã thẳng tay đập.
Nếu không thì thật đúng là không phát hiện ra được.
Anh Quan ừ một tiếng, “Đừng để lộ, ra bên ngoài trông chừng.”
“Vâng.”
Anh Quan mở điện thoại lên, không có mật khẩu, toàn bộ điện thoại trống trơn, không có tin nhắn, không có thẻ điện thoại, cũng không có ảnh chụp video......
Đây là một chiếc điện thoại mới.
“Không có gì bên trong.”
Anh Quan đưa điện thoại di động cho Hoa Vụ.
Hoa Vụ nhận lấy rồi lật qua lại, xác thật không có gì hết.
Cô nghĩ ngợi một chút, click mở ghi âm.
Có rất nhiều file ghi âm, nhưng lại đều là tạp âm, ngay cả tiếng người cũng không có.
Thời gian cũng không có quy luật nào, có file liên tục mấy ngày, có file cách hai ngày, có file còn cách tận bảy tám ngày.
Độ dài âm thanh cũng không có quy luật, có file dài tận vài tiếng, có file lại chỉ dài vài phút.
Khoảng vài trăm file được ghi lại.
“Chuyện này có bình thường không?” Hoa Vụ chỉ vào danh sách ghi âm kia hỏi anh Quan.
Chắc chắn là không bình thường rồi......
Một chiếc điện thoại mới, ai lại rảnh tới mức ghi lại nhiều đoạn ghi âm không có bất kỳ ý nghĩa gì vào trong đó như vậy.
“Có thể loại trừ những ngày anh Quan anh cảm thấy có chuyện sẽ bị ghi âm lại trước, nếu không có gì, vậy chỉ có thể nghe từng cái một.”
Chuyện này liên quan đến an toàn của chính hắn.
Anh Quan nói vài mốc thời gian.
Bọn họ nghe những file trong đoạn thời gian kia xong, nhưng cũng không có bất kỳ thứ gì.
“Vậy chỉ có thể nghe từng cái một.”
Vì thế hai người ngồi canh điện thoại, nghe từng file một, bởi vì không xác định nội dung có thể nằm chính giữa một đoạn ghi âm hay không, bọn họ phải nghe từng file.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Ngủ ngon.