Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Người của Tri Lai sơn trang nói: "Hai vị, nếu các ngươi không muốn phối hợp, vậy chớ trách chúng ta thất lễ."
Nói xong, hắn nháy mắt một cái với đồng bọn bên cạnh.
Mấy người đồng thời vây quanh bọn họ.
"Bọn họ......"
Ân Tương Tư bị Giang Chân Nghi giữ chặt.
Giang Chân Nghi lắc đầu với nàng: "Tương Tư, đại hội anh hùng lần này không thể để cho bất kỳ người không rõ thân phận nào trà trộn vào."
Ân Tương Tư muốn nói Liên Hoài là thiếu chủ Trục Nguyệt Lâu.
Nhưng bọn hắn cũng chưa tự mình nói ra, Ân Tương Tư lại không dám chắc, bản thân nói như vậy, có thể là có ý tốt làm chuyện xấu hay không.
Ân Tương Tư chỉ có thể xin Giang phụ giúp đỡ: "Bá phụ, bọn họ thật sự không phải người xấu. Nếu không phải bọn họ một đường giúp con này, hiện tại con cũng chết rồi...... bọn họ còn từng nói có thù với Đỗ Lăng, bọn họ không phải là người Đỗ Lăng phái tới."
Giang phụ nhíu mày, đối phương cũng không xin mình giúp đỡ......
......
......
Hoa Vụ thở dài, xem ra muốn trà trộn vào xem náo nhiệt là không được.
Ai có thể nghĩ đến, người của Tri Lai sơn trang này, lại có thể nhận ra người tương ứng của mỗi cái thiệp mời chứ!
Quả thật là trái với lẽ thường!
Hoa Vụ nắm lấy tay Liên Hoài, chuẩn bị rời khỏi nơi này trước khi bọn họ động thủ.
"Hai vị tiểu hữu này......" Giang phụ dưới sự năn nỉ của Ân Tương Tư, cuối cùng vẫn mở miệng.
Nhưng mà lời của hắn còn chưa nói ra, một chiếc xe ngựa như là mất khống chế xông về phía bên này.
"Ngăn nó lại!"
Người Tri Lai sơn trang lập tức đi chặn xe ngựa lại, người còn lại bảo vệ cửa lớn, càng có vẻ đề phòng hơn.
Con ngựa chấn kinh hí vang, nhưng rất nhanh đã bị chế phục.
Xe ngựa ngừng ở dưới bậc thang ngoài cửa lớn.
Cửa xe bị người mở ra, lộ ra người bên trong.
Hoa Vụ cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, túm y phục Liên Hoài, "Ngươi xem kia hình như giống sư phụ ta đúng không?"
Liên Hoài cách lụa mỏng của đấu lạp, nhìn về phía bên kia, ngữ khí chắc chắn: "...... đúng vậy."
"......"
Tạ Lan ngồi ở trong xe ngựa, đối mặt với vô số ánh mắt đề phòng, thong dong mở miệng: "Con ngựa mất khống chế, gây thêm rắc rối cho các ngươi rồi."
Tạ Lan nhìn qua không có bất luận lực công kích gì, giống như thật sự chỉ là con ngựa mất khống chế, dẫn tới xe ngựa đột nhiên đâm về phía bên này.
Người Tri Lai sơn trang liếc nhau, không có động tác gì.
Hoa Vụ nhìn sư phụ ăn mặc như đoá hoa đào, trong lúc nhất thời không biết sư phụ là bị người khác xuyên vào, hay là hắn điên rồi.
Nhưng không thể không nói, Tạ Lan mặc một thân này vẫn rất đẹp, rốt cuộc là lớn lên đẹp.
Hắn dùng khăn chống môi ho nhẹ hai tiếng, từ trong xe ngựa xuống dưới.
Hai thầy trò mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng là Tạ Lan thu hồi tầm mắt trước, bước lên bậc thang.
"Hữu Linh, sao con lại ở chỗ này?"
Hai tay Hoa Vụ đan vào trong người trước, ngoan ngoãn đáp: "...... mở mang kiến thức."
Tạ Lan như là bất đắc dĩ liếc nàng một cái, theo sau nhìn về phía mọi người ở cổng lớn, "Ai bắt nạt con?"
Hoa Vụ không chút do dự chỉ về phía Liên Hương.
Ánh mắt Tạ Lan ẩn ẩn lạnh lẽo liếc nàng ta một cái, "Lại là người của Trục Nguyệt Lâu."
Liên Hương không quen Tạ Lan, nhưng ánh mắt của nam nhân kia khiến cho nàng rất không thoải mái.
Tạ Lan đột nhiên giơ tay, trực giác của Liên Hương cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng che lại.
Hai cây ngân châm rơi trên mặt đất, nhưng còn có một cây, chui vào cánh tay Liên Hương.
"A......"
Liên Hương không cảm giác được đau, chỉ cảm thấy rất ngứa.
Nàng duỗi tay cào hai cái, cánh tay nổi lên một mảng hồng, ngay sau đó toàn thân liền bắt đầu phát ngứa.
"Ngứa quá......"
Tạ Lan đột nhiên động thủ, người của Tri Lai sơn trang còn chưa kịp phản ứng lại.
Chờ bọn họ phản ứng lại, Tạ Lan lại trực tiếp đưa một tấm thiệp qua, cũng nói với người nghiệm chứng thiệp mời: "Bọn họ đi cùng ta."
"......"
Người nghiệm chứng thiệp không biết có cần tiếp tục hay không.
"Yên tâm, nàng ta không chết được." Tạ Lan nhìn Liên Hương: "Chút giáo huấn nhỏ mà thôi."
"Ngứa quá...... ngứa quá đi." Lúc này làn da trần trụi ra bên ngoài của Liên Hương, đã đỏ bừng một mảng, nàng ta còn không ngừng gãi, "Cứu mạng, cứu mạng!!"
Mọi người: "......"
Đây là chút giáo huấn nhỏ?
Quản sự của Tri Lai sơn trang tự mình lấy thiệp qua để nghiệm chứng.
Nhìn tên ở phía trên, hắn hơi sửng sốt, sau đó lại xác định ám ký không có vấn đề.
Quản sự xoay người, lễ phép dò hỏi: "Hai vị này là......"
Tạ Lan: "Đồ đệ của ta, đồ chơi...... bạn chơi cùng với đồ đệ ta."
Quản sự lại nhìn Liên Hoài còn mang theo đấu lạp, cuối cùng cũng không hỏi lại, "Ngài có thể đưa thuốc giải ra không."
"Sau nửa canh giờ sẽ hết thôi."
Tạ Lan đã nói như vậy, quản sự cũng không dám nói cái gì nữa.
Quản sự cố ý giải thích một chút, "Chúng ta cũng không phải cố ý gây khó dễ, là hai vị tiểu hữu này, xác thật không muốn để chúng ta nghiệm chứng thân phận."
Không có cách nào nghiệm chứng thân phận, lại không ai đảm bảo cho hai người.
Bọn họ đương nhiên không dám cho người đi vào.
"Ừ."
Tạ Lan đáp một tiếng, hiển nhiên là không thèm để ý.
Hoa Vụ cảm thấy mình lúc này giống như một tên phản diện ác độc ỷ thế hiếp người.
Tuy rằng không quá phù hợp với hình tượng nữ chính tự lập tự cường, nhưng sướng quá.
Có sư phụ chống lưng, sao lại không cần chứ?
Tạ Lan mang theo Hoa Vụ đi vào bên trong, cũng tỏ vẻ ghét bỏ với con chồng trước: "Sao con lại còn mang theo hắn?"
"Sư phụ, bây giờ Liên Hoài rất lợi hại, đợi chút con để cho hắn biểu diễn cho người xem tay không đập vỡ tảng đá lớn."
Liên Hoài: "......" Thật sự không cần.
Tạ Lan nhướng mày: "Tìm được biện pháp khôi phục rồi?"
Hoa Vụ: "Chỉ cần bền lòng, công sức sẽ được đền đáp."
Tạ Lan: "Đợi chút nữa con biểu diễn cho vi sư một cái."
Hoa Vụ: "......"
Giang phụ nhìn ba người vào cửa, lại nhìn Liên Hương chật vật.
Hắn đi đến chỗ quản sự bên kia, "Người vừa rồi là ai?"
Quản sự cũng không giữ bí mật, nhẹ giọng trả lời: "Tạ Lan Phù Dung Cốc."
Giang phụ cũng sửng sốt.
Hắn từng nghe tên tuổi của vị Tạ Lan này, nhưng mà chưa gặp qua hắn bao giờ.
Hắn nổi danh cũng chỉ hai ba năm, về sau liền im lặng biến mất không để lại dấu vết.
Đều nhiều năm chưa có lộ diện......
Thế mà lại thu nhận đồ đệ.
......
......
Tri Lai sơn trang sắp xếp cho bọn họ một cái tiểu viện, vừa vặn ba gian phòng.
Việc đầu tiên Tạ Lan làm chính là kiểm tra Hoa Vụ mấy năm nay có lười biếng hay không, Hoa Vụ bị bắt biểu diễn tiết mục.
Chờ Hoa Vụ biểu diễn xong, lúc này Tạ Lan mới hỏi: "Bên ngoài thú vị không?"
Hoa Vụ chớp chớp mắt, "Sư phụ chỉ cái gì?"
Tạ Lan: "Con nói xem?"
Ánh mắt hai thầy trò nhìn thẳng vào nhau, Hoa Vụ chậm rãi giương lên nụ cười.
Đơn của cô đều là nhận từ chỗ đạo sĩ Tuệ Chân đó.
Quan hệ của Tạ Lan và Tuệ Chân, rõ ràng không đơn giản như vậy.
Hắn biết hướng đi của mình cũng không lạ.
Tạ Lan ngược lại không cố tình hỏi thăm.
Nhưng sát thủ 'Thiên Phạt' được mọi người đồn đại kia, cái đặc điểm thích 'đóng gói' này, thật sự là quá mức rõ ràng.
Hoa Vụ hạ thấp giọng nói, thẳng sống lưng, "Con cảm thấy thứ mà sư phụ dạy cho con, không thể phủ bụi trần, phải khiến cho nhiều người thấy hơn, cho nên......"
Hoa Vụ bùm bùm đã ném ra một cái lý do đúng lý hợp tình.
Tạ Lan: "......"
Đồ nhi này của hắn thật đúng là lợi hại.
Tạ Lan không đau không ngứa nói cô hai câu rồi đổi giọng: "Con biết lần đại hội anh hùng này, là vì cái gì không?"
"Đỗ Lăng."
"Con biết còn tới?"
"Con và Đỗ Lăng có thù oán mà."
Tạ Lan nhìn cô.
Hoa Vụ vô tội: "Con chưa nói cho người sao?"
Tạ Lan ngoài cười nhưng trong không cười: "Con đã nói với ta sao?"
"......"
"......"
Nữ chính hình như là chưa từng nói kẻ thù của mình là ai.
Tạ Lan cũng không hỏi qua, chỉ là nói với nàng, muốn báo thù, phải có thực lực trước.
Hoa Vụ chắp tay nhỏ ra sau lưng, lại nói một lần, "Hiện tại người đã biết, chính là Đỗ Lăng, giết cha mẹ con, hại con trở thành cô nhi, lang bạt kỳ hồ."
Tạ Lan đột nhiên hỏi: "Vi sư không cho con một cái nhà an ổn?"
Hoa Vụ: "......"
Cái này của ngài có hơi xảo quyệt!