Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Đỗ Lăng cảm thấy gương mặt kia hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.
Hắn còn đang nhìn kĩ người trước mặt, sau lưng đột nhiên có tiếng gió vang lên.
Mặc dù Đỗ Lăng có thương tích trong người, tính cảnh giác lại không thiếu, lập tức xoay người chặn lại.
Trường kiếm xuyên qua gió sông mà đến, nhắm thẳng tới vị trí hiểm yếu của hắn.
Một kiếm kia suýt chút nữa đã đâm trúng tim hắn, Đỗ Lăng né tránh, bị chém qua cánh tay.
Nhưng mũi kiếm vừa chuyển, lại lần nữa đánh úp hắn.
Thiếu niên cầm kiếm, giữa mày đều là lệ khí, hung ác như sói, không cho hắn một cơ hội thở dốc nào.
Đỗ Lăng biết người này.
Liên Hoài của Trục Nguyệt Lâu!
Vậy mà nó vẫn còn chưa chết!
......
......
Hoa Vụ đã di chuyển đến vị trí an toàn trên bờ, vị đại huynh đệ kia ôm tay, nấp trong bụi cỏ, chỉ lộ ra cái đầu.
Lúc bọn họ tới chỗ này, trên thuyền có người.
Hắn bị ép trở thành mồi, hấp dẫn lực chú ý của những người đó, bọn họ thì nhân cơ hội ra tay.
Lúc này nhìn Đỗ Lăng đánh nhau với Liên Hoài, trong lòng hắn lại là bão táp.
Bọn họ nói săn thú...... Thú chính là Đỗ Lăng!
Đại huynh đệ nhìn chằm chằm thế cục bên kia, lại không nhịn được mà nhìn Hoa Vụ, "Ngươi không giúp sao?"
Hoa Vụ chống gậy trúc đứng ở đây, giống như một khán giả, hoàn toàn không định ra giúp.
Vẻ mặt tiểu cô nương nghiêm túc, "Ta tin tự hắn có thể làm được."
Thù của mình mình tự báo!
Nữ chính đâu có yêu cầu cô tự ra tay, dù sao kết quả tốt là được.
Đại huynh đệ: "......"
Hắn nhìn Liên Hoài đã ở thế hạ phong bên kia, đây có thể được thật không vậy?
Đỗ Lăng là ma đầu đã xưng bá võ lâm đó!
Đại huynh đệ tự nhiên lại lo lắng, nhưng hắn phát hiện mặc kệ ngã xuống đất bao nhiêu lần, Liên Hoài vẫn sẽ bò dậy.
Giống như con sói đói khát lâu ngày, khó khăn lắm mới tìm được con mồi.
Hôm nay nếu không phải hắn chết thì là con mồi chết.
Hoa Vụ ôm cây gậy trúc, vẻ mặt thưởng thức.
"Đẹp lắm phải không."
"Ai...... Ai đẹp?"
"Liên Hoài chứ ai."
"......."
Cả người là máu và lệ khí...... Gương mặt kia đẹp thật, nhưng xét tổng thể, không thể nói là đẹp chứ?
Chẳng lẽ không nên lo lắng sao?
Sao nàng còn đang suy nghĩ vấn đề có đẹp hay không?
Đại huynh đệ nhìn tiểu cô nương bên cạnh càng cười càng lạ, giống như Liên Hoài càng thảm, cô lại càng vui hơn......
Biến thái!
Quá biến thái!!
Đại huynh đệ cực kì nhọc lòng, lo Liên Hoài bị Đỗ Lăng đánh chết.
Nhưng rất nhanh hắn đã phát hiện tốc độ của Đỗ Lăng chậm lại, giống như là vết thương trên cơ thể, bởi vì đánh nhau mà bị đụng phải, xuất hiện nỗi đau không thể khống chế, rất nhiều lần không tránh được đòn tấn công của Liên Hoài.
Trên người, trên mặt hắn cũng dần có máu.
Bịch ——
Đỗ Lăng ngã vào nước sông.
Nước sông chảy qua người, cuốn đi một lượng máu lớn.
Đỗ Lăng muốn bò dậy, nhưng thân thể ngày càng không có sức, liên tiếp hai lần đều ngã lại.
Y phục bị nước sông thấm ướt sũng, dính sát vào người.
Miệng vết thương bị nước sông cuốn qua, máu xói mòn, dòng nước chảy qua cũng bị nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Đỗ Lăng cố gắng chống người, nhìn về phía trước.
Thiếu niên dẫm nước đi đến, kiếm trong tay cắt qua mặt nước, ánh sáng lạnh lóe lên, lưỡi kiếm sắc bén xé gió mà tới.
Đỗ Lăng nghiến răng nghiến lợi: "Các ngươi hạ thuốc!"
Hắn nhớ tới mấy tên thuộc hạ đột nhiên trở nên yếu ớt ở Tri Lai sơn trang.
Có lẽ là vì nội lực của hắn thâm hậu, thuốc có tác dụng quá chậm, cho tới bây giờ mới phát tác.
Vốn hắn cũng không chật vật đến thế, nhưng ngay khi hắn rời khỏi Tri Lai sơn trang, không biết Phùng Trung lấy được tin tức từ đâu, vậy mà dẫn người mai phục bên ngoài.
Bị Phùng Trung làm vướng chân, để cho đám người ở Tri Lai sơn trang đó đuổi kịp.
Nếu không vì vậy, hắn cũng không bị thương nghiêm trọng đến thế.
Hắn vốn tưởng rời khỏi sơn trang Tri Lai là có thể rút lui.
Ai ngờ đường lui liên tục bị người ta ngăn cản
"Chỉ mình ngươi được hạ thuốc, không cho bọn ta hạ thuốc sao? Mọi người đều là người, không được tiêu chuẩn kép nha."
Giọng nữ lanh lảnh từ bên bờ truyền tới.
Đỗ Lăng đưa mắt nhìn lại, tiểu cô nương kia đang đứng trên bờ, tủm tỉm cười nhìn hắn.
Giây tiếp theo, nàng nhẹ giọng gọi: "Liên Hoài."
Giọng nói đó vừa vang lên bên tai Đỗ Lăng, trên ngực đã truyền đến đau đớn vì bị xé rách, kiếm lạnh băng đâm thủng máu thịt, đâm thủng tim hắn.
Trường kiếm được rút ra.
Đỗ Lăng giống như có thể cảm nhận được gió thổi xuyên qua ngực.
Lạnh căm căm......
Dòng nước lạnh lẽo, như thể trong một chốc đã mang hết độ ấm trên người hắn đi.
Tứ chi trở nên lạnh lẽo chết lặng......
Cả sự vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ.
Không nên như thế......
Rốt cuộc là sai ở đâu.
"Làm nhiều chuyện xấu, cũng nên nhận trừng phạt rồi." Hoa Vụ từ bên bờ đi xuống nước, đứng bên cạnh Liên Hoài, khom lưng nhìn Đỗ Lăng còn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, "Ngươi nói có đúng không?"
"Ngươi...... Ngươi......"
Hoa Vụ nhấc chân đạp hắn xuống nước.
Ven sông không tính là sâu, nhưng trong tình huống người ngã xuống không đứng lên được, vẫn có thể ngập qua đầu.
Đỗ Lăng uống mấy ngụm nước, ý thức cách hắn ngày càng xa.
Trong tầm mắt mơ hồ, hình ảnh cuối cùng nhìn thấy là khuôn mặt mỉm cười của thiếu nữ, nụ cười kia lạnh băng, châm chọc không nói nên lời......
......
......
Hoa Vụ xác định Đỗ Lăng chết hẳn, không có khả năng xác chết vùng dậy, lúc này mới buông hắn ra.
Kiếm trong tay Liên Hoài buông lỏng, thân thể ngã xuống.
Hoa Vụ vội vàng đỡ hắn, thân thể bị sức nặng đẩy ngã ra sau, bị ép ngồi vào trong nước.
Liên Hoài mò mẫm trong nước, bắt được thanh kiếm kia, chậm rãi đặt ở trước người, hắn nắm thật chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ.
Hoa Vụ gọi đại huynh đệ đang trốn trên bờ lại, nhờ hắn phụ giúp kéo Liên Hoài lên bờ.
Lên bờ, y phục hai người đều ướt đẫm, dính sát vào nhau.
"Hắn....... Hắn không sao chứ?" Đại huynh đệ thấy Liên Hoài có vẻ như sắp chết.
"Không chết được."
"......"
Liên Hoài chỉ kiên trì được một lúc, đã không chống đỡ được mà hôn mê bất tỉnh.
......
......
Liên Hoài không biết mình đã ngủ bao nhiêu lâu, lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối tăm, cái gì cũng không thấy.
Hẵn đợi một hồi lâu, mới miễn cuỡng có thể thấy vài thứ.
Nhưng hắn cũng rất nhanh đã phát hiện, mình đang bị người ta ôm trong ngực.
Hô hấp của Liên Hoài ngưng lại.
Hắn cẩn thận cử động, nhìn về phía người đang ôm mình.
Thiếu nữ ngâm mình trong bóng đêm, bộ dạng điềm tĩnh đẹp đẽ.
Hắn muốn giơ tay, phát hiện tay mình cũng bị nàng nắm, tư thế của hai người thân mật không nói nên lời......
Liên Hoài cảm thấy tim mình sắp ngừng đập rồi, người càng ngày càng nóng, mới có một lát, đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.
......
......
Hoa Vụ đang ngủ ngon lành, cảm giác có gì đó liếm mình, cô hơi khó chịu mở mắt, "Vừa tỉnh lại đã tìm đường chết hả?"
Động tác của thiếu niên khựng lại, lui về sau, môi lướt qua má cô, dừng trên cổ, hơi thở nóng bỏng phủ lên làn da, vừa tê dại vừa nhột.
Hắn vùi đầu vào cổ Hoa Vụ, như là vì câu nói kia của Hoa Vụ mà không vui.
Hoa Vụ nhéo vào lòng bàn tay hắn mấy cái, buông hắn ra, sờ lên mặt hắn, xoa xoa vài cái, "Cảm thấy thế nào?"
Liên Hoài lại ôm chặt cô hơn chút, "Đau."
"Đau ở đâu?"
"Cả người đều đau."
Giọng Liên Hoài vừa trầm vừa rầu rĩ, giống như là đau thật.