Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Lão Tam trực tiếp xách cái rìu bẩn thỉu của hắn đứng lên, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm đám người kia.
Lão Tam cao một mét tám lăm, cơ bắp toàn thân, khuôn mặt hung dữ cùng cái rìu dính toàn máu kia, trẻ con nhìn thấy đều sẽ bị dọa cho phát khóc.
Mà phía sau lão Tam là mấy người đàn ông to lớn có vóc dáng tương đương nhau.
Trong tay bọn họ còn cầm vũ khí, ánh mắt hung hãn, vừa nhìn đã biết không phải loại người tốt gì.
Người thông minh đều biết nhóm người này không dễ chọc vào.
Đinh Đồng cũng chỉ là trong lúc cấp bách, ánh mắt quét tới chỗ Hoa Vụ đang xem kịch, đầu óc nảy ra ý đó liền nói luôn.
Mọi người đói đến hai mắt bốc lên ánh sáng xanh, lúc này cũng chỉ dám cẩn thận nhìn sang bên kia.
Không dám chống lại ánh mắt hung dữ kia, nhao nhao cúi đầu xuống.
Nếu như đối diện là nhóm thanh niên không có sức chiến đấu gì, vì lấp đầy bụng thì có lẽ bọn họ sẽ dám đi lên cướp.
Nhưng đối diện là ai?
Không ai dám động đậy.
Tóc vàng cầm súng đối đầu với ánh mắt tràn đầy phấn khích của Hoa Vụ, cảm thấy cô chỉ thiếu nước hô to 'Mau đến khiêu khích ta đi' thôi, khóe miệng không nhịn được mà run rẩy.
Trước tiên không nói đến những người xung quanh cô ấy.
Chỉ tính hành động hiện tại, đều là do cô xui khiến... còn có một khẩu súng cô đưa.
Càng chưa nói đến trải nghiệm kinh dị tối hôm qua.
Làm sao hắn dám cướp đồ trên tay cô?
Tóc vàng thu hồi ánh mắt, đưa mắt nhìn về phía đồng bọn vừa nói lời đó của Vu Ngôn Ngôn: “Mẹ nó, mày nói nhảm ít thôi! Mau đem vật tư giao ra!”
“Tiêu đội trưởng rất nhanh sẽ trở về, anh cho rằng hiện tại các anh làm loại chuyện này, Tiêu đội trưởng sẽ bỏ qua cho các anh sao?” Đinh Đồng cắn răng, không muốn đưa vật tư ra, đó là bọn họ vất vả lắm mới tìm được.
Lúc chạy trốn, bọn họ liều mạng cầm theo, làm sao có thể bị cướp đi như vậy.
“Ông đây sắp chết đói rồi, ai còn quản bọn họ?” Tóc vàng hung tợn nói: “Mau lấy ra, bằng không cũng đừng trách tao không khách khí!”
Tóc vàng thật ra cũng có chút sợ Tiêu Tích.
Nhưng mà trước đó ở trên đường cũng có người đoạt vật tư, chỉ cần không đả thương người khác, quay đi quay lại cùng lắm là trả lại, cũng chỉ bị cảnh cáo hai câu.
Nhưng ăn vào trong bụng, chẳng lẽ còn muốn để bọn họ phun ra?
Cho nên cuối cùng cũng chả giải quyết được cái gì.
Hiện tại người của Tiêu Tích còn chưa nhiều, chỉ cần trước khi Tiêu Tích trở về, bọn họ ăn vào trong bụng, có thể làm gì bọn họ?
Thấy tóc vàng không sợ hãi như vậy, có người lôi kéo Đinh Đồng, nhỏ giọng nói: “Đinh Đồng.... nếu không, chúng ta sẽ đưa cho bọn họ đi.”
Những người này vì một miếng ăn, thật sự sẽ giết người.
“Không được...”
“Lỡ như hắn thật sự làm Ngôn Ngôn bị thương thì làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, cho bọn họ đi.”
“Chúng ta cũng không còn bao nhiêu, cho bọn họ, chúng ta ăn cái gì?”
“An toàn của Ngôn Ngôn quan trọng hơn!”
Đinh Đồng nhìn Vu Ngôn Ngôn bị người của tóc vàng đè lại, cô không ngừng nhìn về phía cửa lớn, vì sao người của Tiêu Tích còn chưa trở về?
Vu Ngôn Ngôn ở trong tay bọn họ, Đinh Đồng một mình kiên trì cũng vô dụng, những người còn lại đều đồng ý cho bọn họ trước.
Vạn nhất thật sự chọc giận những người này, làm tổn thương bọn họ, mất nhiều hơn được.
Đinh Đồng không có đưa hết ra, có để lại một ít.
Tóc vàng biết cầm nhiều cũng vô dụng, Tiêu Tích trở về còn phải trả lại cho bọn họ.
Cho nên sau khi hắn nhận được thức ăn Đinh Đồng đưa thì cũng không nói gì, chỉ là cho đám người sống sót bên cạnh một ánh mắt, để bọn họ động thủ.
Họ không phải cùng một nhóm với tóc vàng.
Nhưng tóc vàng đưa ánh mắt, bọn họ lại lập tức hiểu được, trực tiếp xông lên cướp.
Có người dẫn đầu động thủ, người sống sót đói bụng vây xem làm sao chịu tụt lại phía sau.
Nhiều người thì không thể trách được, tất cả mọi người đều tham dự, vật tư cũng đều ăn vào trong bụng, ai có thể làm gì bọn họ?
Mọi người đều ích kỷ khi đối mặt với sự sống còn.
Ai mà biết ăn được bữa này nhưng có ăn được bữa sau không chứ.
“Các người làm gì...”
“Buông ra!!”
“Không được cướp!”
“A... buông ra, đây là của chúng tôi, các người đang làm gì vậy!”
Đám người Đinh Đồng làm sao có thể là đối thủ của những người sống sót này.
Rất nhanh đồ ăn thức uống của bọn họ đều đã bị cướp sạch, Vu Ngôn Ngôn cùng Đinh Đồng bị chen ở giữa, thỉnh thoảng hét lên một tiếng.
Ngay khi tình huống sắp mất khống chế, Tiêu Tích mang theo người trở về...
Hoa Vụ tiếc nuối liếc mắt nhìn Vu Ngôn Ngôn bị chen ở giữa, chật vật không chịu nổi.
Không hổ là có hào quang của nam chính, chuyện đến như này rồi mà vẫn có thể lùi lại.
Tiêu Tích chạy vào nhà máy, thậm chí còn không nhìn xem những người này đang làm gì, “Tất cả mọi người mau lên xe! Lập tức rời đi!! Hành động nhanh lên, năm phút!!”
......
......
Zoombie đến nhanh hơn bọn họ dự đoán, nghe thấy động tĩnh trong nhà máy, gào thét xông về phía này.
Hoa Vụ lên xe trước, Mạch ca ném Giang Dịch vào, nhảy lên xe, “Đi, đi mau!!”
Gầm gừ ——
Con zoombie đầu tiên đã đến cửa nhà máy, xông thẳng vào xe.
Lão Tam trực tiếp đụng vào, zoombie bị đánh bay, bánh xe nghiền nát qua.
Xe lao ra khỏi nhà máy, lão Tam bị cảnh tượng bên ngoài hoảng sợ.
“Con mẹ nó!”
Đường bên trái và trong rừng đều là zoombie lít nha lít nhít.
Gầm gừ ——
Zoombie ngửi thấy mùi thức ăn tươi ngon, giương nanh múa vuốt chạy về phía này.
Lão Tam dồn sức đánh tay lái, lái sang phải.
Xe đằng sau cũng theo sát mà đi.
Nam chính Tiêu Tích này vẫn có tác dụng, thế mà còn tìm được hai chiếc xe tải, đem tất cả mọi người mang theo.
Đám người Hoa Vụ chạy ở phía trước, ngoại trừ cẩn thận chú ý động tĩnh của zoombie lẻ tẻ lao ra từ góc nào đó thì không cần lo lắng zoombie ở đằng sau.
Sự thật chứng minh, hai cơn lốc zoombie vẫn không thể nhanh được bằng bốn bánh.
Rất nhanh zoombie đã bị bỏ lại.
Tiếng súng phía sau cũng dần dần ngừng.
Lão Tam thở phào nhẹ nhõm xong lại bắt đầu chửi bới.
Hoa Vụ cùng Mạch ca đều đã quen, chờ lão Tam chửi xong, Mạch ca nghiêng đầu sang chỗ khác, “Sao cậu ta còn chưa tỉnh?”
Vừa rồi tình huống khẩn cấp, Giang Dịch bị ném lên xe, còn chưa kịp thắt dây an toàn.
Đường nông thôn gồ ghề, còn phải né tránh zoombie, xe chạy như kiểu tàu lượn siêu tốc.
Hoa Vụ vì không để Giang Dịch bị đụng chết, chỉ có thể kéo hắn ôm vào người.
Nghe Mạch ca nói, Hoa Vụ vội vàng buông lỏng Giang Dịch ra, đưa tay xem thử hơi thở của hắn, “Vẫn còn thở.”
Mạch ca: “...”
Tại sao cô lại cảm thấy cậu ta không còn thở?
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
......
......
Trên một chiếc xe khác.
Vu Ngôn Ngôn tóc tai bù xù, cổ áo bị mở ra, lộ ra nội y màu hồng bên trong, trên làn da trắng nõn có rất nhiều vết bẩn.
Hốc mắt Vu Ngôn Ngôn đỏ bừng, ủy khuất lại phẫn nộ lau đi những dấu vết kia.
Nhưng bây giờ không có nước, làm thế nào cũng không thể lau sạch, chỉ có làn da bị ma sát đến đau đớn.
Vu Ngôn Ngôn nghĩ đến bàn tay của những người đàn ông kia sờ loạn trên người mình liền cảm thấy ghê tởm, khiến cô ta nghĩ đến tương lai của mình ở trong kia.
Từ khi biết chuyện thì cô ta luôn gặp phải ác mộng.
Mơ thấy những bàn tay bẩn thỉu kia từ bốn phương tám hướng bao trùm lại, kéo cô ta vào sâu trong bóng tối.
Cô ta thề sẽ thay đổi kết cục của mình.
Dựa vào cái gì mà lúc đó Thời Ôn có thể được tất cả mọi người yêu thương bảo vệ.
Tại sao cô ta không thể...
Trên đường đi, hoàn cảnh khó khăn như vậy, cô ta đều dựa vào bản lĩnh tiên tri của mình, tránh được tất cả nguy hiểm.
Tại sao...
Tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Là bởi vì Thời Ôn không nên xuất hiện ở đây, cùng với đám người Mạch ca kia sao?
Chẳng lẽ bởi vì cô ta là nữ chính, ngay cả Mạch ca vốn nên là kẻ ác cũng phải trở thành trợ thủ đắc lực của cô ta sao?