Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
“Cô không lo lắng tôi là người xấu?”
Cô gái nằm trên sô pha nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, khóe môi nhếch lên một độ cong quái dị, “Tôi còn xấu xa hơn anh.”
“???”
Văn Ẩn cảm thấy nụ cười kia của cô là kiêu ngạo cũng biến thái.
Khiến cho người ta sợ hãi.
......
......
Ngày hôm sau Hoa Vụ từ chỗ Lăng Du biết được chuyện sau đó.
Lúc ấy Dư Lâm náo loạn hơi lớn, người vây xem càng ngày càng nhiều.
Quý Uyển Vi cuối cùng bị Dư Lâm nửa kéo nửa túm lôi đi.
Lăng Du còn gửi cho cô một cái link.
[Lăng Du: Cũng không biết phóng viên thiếu đạo đức nào viết, bạn bè trong vòng của tôi đều thấy có người đăng, dường như đều truyền ra khắp nơi trong vòng. Tôi nghe nói Quý gia bên kia sắp bị Quý Uyển Vi làm cho tức chết.]
Hoa vụ cũng không cần mở ra, nhìn thấy tiêu đề kia liền biết “phóng viên thiếu đạo đức” này là ai.
Bên trong không chỉ có ảnh Dư Lâm và Quý Uyển Vi giằng co ở cửa khách sạn.
Còn có lịch sử tình yêu của hai người, nhưng lại để “người thứ ba” Sở Giang Thu được viết mơ hồ không rõ, để cho mọi người thỏa sức tưởng tượng.
Toàn bộ bài viết phải gọi là lên xuống thích hợp, có bất ngờ.
Tóm lại là rất đúng bản chất của bát quái.
— Đương nhiên không giống với tin tức bát quái bịa đặt lung tung, trong này viết đều là thật, nhưng mà ở một số chi tiết được viết mông lung, làm cho người ta trong lúc nhất thời không phân biệt được thật giả.
Cuối cùng cho dù biết chân tướng, tới đào lại bài bài viết này, cũng chỉ phát hiện người ta căn bản không nói rõ.
[Lăng Du: Cuối tuần Tống tiểu thư có thời gian không? ]
[Hoa Vụ: Không có.]
Lăng Du chưa từ bỏ ý định, lại gửi tới một tin nhắn.
[Lăng Du: Cuối tuần sau thì sao?]
[Hoa Vụ: Đừng yêu tôi, không có kết quả.]
[Lăng Du: Tống tiểu thư, bạn bè tụ tập ăn cơm cũng không được sao?]
[Hoa Vụ: Vương giả đã được định phải cô độc một mình trên con đường.]
Hoa Vụ trả lời xong câu này, liền không để ý tới tin tức của Lăng Du nữa.
“Anh...” Hoa Vụ trước khi ra cửa, liếc mắt nhìn Văn Ẩn sắc mặt có chút khó coi: “Anh tùy tiện, tôi đi làm.”
Văn Ẩn: “...”
Hoa Vụ có công việc, mỗi ngày đi sớm về khuya, cũng không để ý trong nhà có thêm một người.
Giống như thật sự chỉ tiện tay nhặt một con chó đi lạc ở ven đường, cho hắn một miếng... Mặc dù trước đó, cô đã từng nói qua loại câu 'thích hắn'.
Nhưng những người thiện tâm gặp được con chó hoang đáng yêu, không thể nói một câu 'Ngươi thật đáng yêu, ta rất thích' sao?
Văn Ẩn cảm thấy chính mình nhận thức như vậy có chút vô lý.
Nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy cô ấy, cảm giác này trở nên sâu sắc hơn.
Vào ban đêm, Văn Ẩn đã ngủ, đột nhiên nghe thấy ở cửa có động tĩnh, hắn đứng dậy liền nhìn thấy Hoa Vụ từ bên ngoài đi vào, 'tạch' một cái bật đèn phòng khách lên.
Hoa Vụ ném đồ đạc trong tay, đá giày, đi chân trần vào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hoa Vụ: “... Anh vẫn chưa ngủ à? “
Văn Ẩn ngồi dậy: “Vừa tỉnh. “
“Vậy anh đi nấu chút đồ ăn cho tôi đi.” Hoa Vụ kéo hắn ra khỏi sô pha, tự mình nằm xuống, thoải mái thở dài: “Muốn cay!”
Vết thương của Văn Ẩn còn có chút đau, bị Hoa Vụ kéo như vậy, có loại cảm giác như vết thương bị xé rách.
Đây là cô đối xử với người bệnh à?
Nghĩ lại lần đầu tiên gặp mặt, cô không chút do dự cướp túi tiếp tế của anh, hình như lại không có gì không thể lý giải.
“Cay nhiều?” Văn Ẩn đã có thể đi lại, làm một chút đồ ăn khuya không khó.
“Cay biến thái!”
“Buổi tối mà cô còn ăn cay như vậy?”
“Tôi tức giận.”
Tức giận mà cô còn ăn cay à?
Văn Ẩn có đôi khi không theo kịp tư duy của vị nữ minh tinh này.
Người ở dưới mái hiên, nữ minh tinh nói như thế nào, hắn liền làm như thế là được rồi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy.
Chờ Văn Ẩn bưng đồ ăn khuya ra, Hoa Vụ đã thay một thân quần áo rộng thùng thình, nằm trên sô pha nhìn máy tính bảng, từ chân đến sợi tóc đều lộ ra vẻ 'sầu'.
Trong khi Hoa Vụ ăn, Văn Ẩn cũng biết được đại khái vì sao cô lại nổi giận.
Bởi vì người đại diện của cô gọi điện lại đây, cô đã mở loa ngoài.
Có một người đàn ông tên Sở Giang Thu, ngáng chân cô, khiến cô bị người ta cướp mất một gameshow, còn có một quảng cáo.
Sở Giang Thu không biết là bị tức giận, hay là cảm thấy Hoa Vụ đối nghịch với mình như vậy, hắn rất mất mặt.
Cho nên từ sau ngày đó, vẫn luôn nhắm vào Hoa Vụ.
Hắn cũng không phong sát cô nữa.
Nhưng chỉ cần công việc mà cô có thể nhận, anh ta đều sắp xếp cho một người khác vào thay thế cô.
Hay cho một cái nam chính.
Lại bỏ ra một cái giá lớn như thế!
Ở một góc độ nào đó, nhận thức của Hoa Vụ về điểm mấu chốt của nam chính liên tục được đổi mới.
“...... Cô đang làm gì vậy? “Phùng Lệ rất nổi giận, kết quả đầu kia vẫn luôn có thanh âm rất lớn.
“Ăn mì.”
“...” Phùng Lệ càng nổi giận: “Cô còn có tâm trạng ăn mì? “
“Chuyện lớn, cũng cần phải ăn no nha.”
“......”
Phùng Lệ nhớ tới câu nói kinh điển lúc trước của cô 'Đi ăn sáng, thuận tiện báo cảnh sát'.
Phùng Lệ tức giận lại bắt đầu xuất khẩu ngôn ngữ của người văn hóa.
Thật vất vả mới đợi cô cúp điện thoại, Hoa Vụ thở dài.
Công việc thật khó khăn.
“Cô không sao chứ?” Văn Ẩn ngồi trên ghế đối diện, nghe xong toàn bộ quá trình nói chuyện điện thoại giữa cô và người đại diện, thấy cô so với vừa rồi còn sầu hơn, không khỏi hỏi một tiếng.
Hoa Vụ đột nhiên ngẩng đầu, cười quái dị một tiếng: “Tôi cứu anh nhiều lần như vậy, anh có phải nên báo đáp tôi hay không?”
Nụ cười của Hoa Vụ càng ngày càng biến thái, tựa như một người dì quái dị lừa gạt trẻ con: “Anh muốn có một công việc an ổn lại phú quý không? “
“???”
Công việc nào tốt như vậy?
Cha nuôi của Văn Ẩn vốn dĩ chính là lăn lộn ở trên đường.
Từ nhỏ hắn cũng là học những cái đó.
Lần này bởi vì chuyện quyền thừa kế, hắn bị buộc phải về nước, cũng không cách nào làm công việc quang minh chính đại gì.
Chỉ có thể thay người ta làm một chút chuyện 'ngầm'.
Lúc trước hắn bị cái trung tâm tắm rửa kia đuổi theo, còn có lần này, đều là bởi vì chuyện 'công việc'.
......
......
Hoa Vụ cảm thấy Sở Giang Thu bất nghĩa, thì cũng đừng trách cô bất nhân.
Trong danh sách của nguyên chủ, không có Sở Giang Thu, hắn chỉ cần không cản trở mình, cô cũng không cần phải đi đối đầu với nam chính.
Nhưng đại móng heo này nhất định một hai phải nhảy nhót.
Vậy cô cũng là xuất phát từ việc tự bảo vệ mình, phản kích cũng không quá đáng đi?
“Cô nói... tôi là con riêng của Sở gia? “
Văn Ẩn hoài nghi nhìn Hoa Vụ.
Khi mẹ anh kết hôn với cha nuôi, anh gần như có thể ghi nhớ mọi chuyện.
Nhưng hắn quả thật không biết cha ruột của mình là ai, mẹ cũng chưa từng nhắc tới người này.
Nhưng...
Bây giờ từ miệng của một người lạ, biết được chuyện này thì rất kỳ quái.
Hoa Vụ: “Đúng vậy, anh không tin thì chúng ta có thể lén đi giám định. “
Trước tiên Văn Ẩn đem tính thật giả của chuyện này bỏ xuống, kỳ quái hỏi: “Cho dù cô nói thật, vậy vì sao cô lại biết được chuyện này?”
“Anh đừng có quan tâm tôi làm sao biết.” Hoa Vụ kéo khóe môi xuống, cao thâm khó lường nói: “Anh cho rằng tôi cứu anh, là vì cái gì? “
Văn Ẩn: “...”
Văn Ẩn đương nhiên sẽ không tin lời của Hoa Vụ.
Hắn thậm chí còn nghĩ là Hoa Vụ bịa đặt.
Nhưng mà Hoa Vụ rất nhanh liền lấy được một sợi tóc, vui vẻ kéo hắn đi làm giám định.
“Cô lấy ở đâu?”
“Để cho người ta lấy.”
Hoa Vụ sau khi nói xong, hắn cũng hiểu biết được sơ qua bối cảnh của vị Sở Giang Thu kia.
Tóc này hẳn là lấy từ chỗ của cha Sở Giang Thu đi?
— Ngắm hoa trong sương —
Tiểu khả ái có phiếu nhớ ném~
====
Hôm qua má đã full hết được vị diện một mà giờ tui mới được một phần ba!!!