Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Lương Như Sương không biết vì sao đột nhiên lại có người đến lột y phục của nàng.
Nhưng khẳng định có liên quan đến chuyện công chúa tiền triều.
“Các ngươi làm gì......”
“Buông ta ra!”
“Thế tử phi, kính xin người phối hợp một chút!” Ma ma nghiêm mặt chỉ huy người đè Lương Như Sương lại: “Chúng nô tỳ cũng chỉ phụng mệnh làm việc.”
Vết thương trên người Lương Như Sương cũng chưa tốt lên, vốn cũng không có sức lực gì.
Nàng giãy dụa chỉ giống như một con cá sắp chết, bất lực chống lại.
Y phục trên người nàng đã bị lột xuống.
“Ma ma, có.”
Ma ma dẫn đầu ngón tay có chút thô ráp dùng sức chà xát ở sau lưng nàng.
Ở đó......
Lương Như Sương nhớ có một vết bớt.
Lương Như Sương lại không ngốc, làm sao không đoán được bọn họ đột nhiên đến xem vết bớt là vì cái gì.
“Được rồi, trở về phục mệnh đi.”
Ma ma mang theo người ầm ĩ rời đi.
Lương Như Sương giống như một nữ nhân nhà lành bị làm nhục, co quắp trên mặt đất, cả người nhũn ra......
Tần Hoan vì đặt thân phận công chúa tiền triều ở trên người mình, đã sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Và những thứ này...... nàng lại không phát giác được chút nào.
Tại sao chứ!
Lương Như Sương nghĩ mãi không ra, kiếp trước, cho dù nàng ta bị phát hiện cũng không có chuyện gì, vì sau khi nàng sống lại, nàng ta lại an bài thân phận này cho nàng?
Lạch cạch ——
Cửa phòng giam lần nữa được mở ra.
Lương Như Sương hoảng hốt đem khép y phục lại.
Đó là một cai ngục cao lớn, như một ngọn núi đứng ở trước mặt nàng.
Lương Như Sương cho rằng cai ngục muốn làm gì mình, ai biết hắn chỉ bỏ một chén cháo cháo trắng xuống, cháo thơm ngát tỏa khắp bốn phía.
“Cái này...... cái gì......” Sau khi nàng bị nhốt vào, nàng chưa bao giờ được ăn cháo tốt như vậy.
“Thế tử phi, mời.” Dường như cai ngục muốn nhìn nàng uống.
“Không......” Lương Như Sương lắc đầu, còn chưa đến một khắc cuối cùng thì nàng vẫn còn cơ hội, hoàng đế nhất định sẽ gặp nàng, nàng còn có khả năng xoay người.
“Thế tử phi, không nên ép tiểu nhân dùng biện pháp thô bạo.”
“Các ngươi muốn giết ta!” Lương Như Sương lắc đầu: “Ta không ăn! Tần Hoan...... biểu tỷ cứu muội, muội biết sai rồi, muội thật sự biết sai...... tỷ bỏ qua cho muội đi.”
Lương Như Sương bò đến chỗ cửa lao, cầu cứu phía đối diện.
Hoa Vụ ngồi ở trên ghế mà cai ngục đem tới, vắt chân lên ăn đồ ăn vặt.
Nghe Lương Như Sương nói, nàng tỏ vẻ bất lực: “Biểu muội, không phải tỷ không muốn cứu muội, nhưng tỷ cũng bị hãm hại, làm sao cứu muội được đây?”
“Muội thật sự biết sai rồi, chỉ cần tỷ buông tha muội, tỷ bảo muội làm cái gì cũng được.”
Lúc này, Lương Như Sương không để ý tôn nghiêm gì nữa.
Nàng ta phải sống sót!
Hoa Vụ tiếc hận nói: “Tỷ có lòng cứu biểu muội thì cũng không có năng lực này nha, ta cũng không biết vị cai ngục đại ca này.”
Hoa Vụ không nói dối.
Nàng thật sự không biết cai ngục này.
Ngục tốt: “Nếu thế tử phi không muốn tự mình ăn, vậy đừng trách tiểu nhân.”
Cai ngục bưng chén lên, bóp cằm Lương Như Sương trực tiếp rót vào.
“Ọc ọc...... khụ khụ......”
Đừng!
Nàng không muốn chết!
Sao bọn họ có thể cứ như vậy hại chết mình chứ!!
Lương Như Sương không muốn nuốt, nhưng đôi bàn to lớn kia giống như kìm sắt, không tránh thoát được.
Vẫn có một ít cháo nóng trượt vào miệng nàng xuống thực quản.
Ngục tốt rót được hơn nửa chén thì ném Lương Như Sương ra, trực tiếp đánh nàng ngất xỉu, sau đó bắt đầu thu dọn phòng giam, sau khi khác định không còn lưu lại bất cứ thứ gì thì rời khỏi.
Hoa Vụ quan sát một lúc thì phát hiện Lương Như Sương vẫn còn thở.
Vậy chắc chắn trong cháo kia không phải là độc dược.
Ít nhất là không chết.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
Lúc nàng được Sa Ngọc và Ô Hòa đến đón ra ngoài thì Lương Như Sương vẫn còn chưa tỉnh.
Hoa Vụ trở lại Đông Cung, dựa theo quy trình đi tẩy trần, tất cả y phục trên người, ngay cả trang sức trên đầu đều phải thay mới hết, như vậy nàng mới có thể yên tâm thoải mái nằm xuống.
Tông Ngô vẫn còn ở trong cung đến tận khi trời gần tối mới trở về.
Hoa Vụ lập tức đứng dậy đi tìm hắn, chặn hắn ở ngoài thư phòng, “Cuối cùng ngươi sắp xếp người cho Lương Như Sương ăn cái gì?”
Đây không phải là nàng sắp xếp, vậy chỉ có thể là Tông Ngô.
Tông Ngô kéo nàng ra, đẩy cửa thư phòng đi vào: “Thuốc câm. Đề phòng nàng ta nói linh tinh.”
Hoa Vụ giơ ngón tay cái lên: “Ngươi cũng thật độc ác nha! Ta thích!”
Tông Ngô: “......”
Tông Ngô không để những người khác vào, tự mình thắp đèn.
Cả căn phòng đều sáng lên.
“Nàng đột nhiên bị câm, bệ hạ sẽ không nghi ngờ chứ?”
“Thái y sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý.”
“Thái y viện có người của ngươi?”
“......”
Tông Ngô không trả lời có, cũng không trả lời không có.
Không trả lời chính là ngầm thừa nhận.
Hoa Vụ lập tức nghĩ ra một ý tưởng hay ho: “Vậy không bằng chúng ta hạ thuốc cho hoàng đế, như vậy cách cơ hội ngươi đăng cơ gần thêm một bước!”
Tông Ngô: “......”
Tông Ngô đuổi Hoa Vụ ra khỏi thư phòng.
Hoa Vụ ở bên ngoài vỗ cửa: “Điện hạ, ngươi cân nhắc một chút nhé?”
Trong thư phòng truyền ra tiếng uy hiếp tàn nhẫn của Tông Ngô: “Nếu không, bổn cung cho ngươi trở về lao nhé!”
Tay đang vỗ của của Hoa Vụ dừng lại cách cánh cửa một centimet.
Ô Hòa ở bên cạnh tò mò: “Thái tử phi, ngài muốn điện hạ cân nhắc cái gì?”
Hoa Vụ sờ bụng: “Cân nhắc chuyện sinh ra tiểu thái tử cho Đông Cung......”
Ô Hòa: “???”
Ô Hòa liếc mắt nhìn bụng hơi phồng lên của Hoa Vụ. Mang thai? Làm sao có thể!!
Trong thư phòng, không biết là âm thanh tức giận của Tông Ngô hay là thẹn quá hóa giận: “Tần Hoan, ngươi còn nói bậy bạ thì bổn cung sẽ chơi chết ngươi!”
Hoa Vụ đưa tay che miệng: “Nhìn kìa, hắn còn không muốn.”
Ô Hòa: “......”
Điện hạ chưa từng ngủ ở chỗ ngài.
Ngài lấy đứa bé ở đâu ra?
Ô Hòa nhìn Hoa Vụ đỡ bụng trở về.
Hắn bắt đầu nghi ngờ.
Có phải lúc nào đó điện hạ đã cùng thái tử phi......
Trong lúc Ô Hòa đang tự hoài nghi, đi theo Hoa Vụ trở về chỗ ở thì sau đó mới phát hiện nàng chỉ là ăn quá no.
......
......
Chuyện Lương Như Sương bị câm, Hoàng đế cũng hơi nghi ngờ một chút, nhưng cuối cùng dưới sự chứng minh bởi t thuật cao siêu của thái y thì đã tin tưởng là do cảm xúc của nàng ta bị kích động, lại bị đánh mà không được chữa trị tốt, dẫn đến bị câm.
Hoàng đế cũng không trực tiếp chém đầu Lương Như Sương mà để nàng ta sung quân đến biên cương.
An Dương vương ngay lập tức xóa sạch quan hệ với nàng, hoàng đế đại khái cũng biết chuyện này không có quan hệ gì với An Dương vương phủ, cũng không có giận chó đánh mèo.
Tần phủ bên kia, mặc dù hoàng đế không giận chó đánh mèo, nhưng cũng tìm một cái cớ phạt bổng lộc của Tần đại nhân.
Cái này so với liên lụy cả toàn tộc thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
【Nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành.】
Lúc Lương Như Sương bị áp giải rời khỏi thành thì Diệt Mông thông báo cho cô công việc đã hoàn thành.
【Tiểu khả ái, cô không cần phải phái người đi đánh gãy chân nàng ta.】
Hoa Vụ: “Không phải mi đã từng nói với ta, phải có cảm giác nghi thức à, ta đây chính là cảm giác nghi thức. “
【......】 Nó cũng chỉ nói như vậy thôi.
“Làm người phải có đầu có đuôi.” Đã lên kế hoạch rồi, không thực hiện thì quá lãng phí! “Hơn nữa một lần ta hoàn thành hai công việc, chẳng lẽ không đáng để chúc mừng?”
【Lễ chúc mừng của cô chính là xây dựng trên nỗi đau của người khác? Cái này không phù hợp với thiết lập của nữ chính.】
“Đây là công việc của ta nha! Mi đi nhổ cỏ còn muốn quan tâm cảm nhận của cỏ à?”
【...... cũng đúng.】 Diệt Mông chính là một hệ thống dễ bị thuyết phục như vậy.
Hoa Vụ suy nghĩ về tiến độ của công việc của cô, đã giải quyết Lương Như Sương + bảo vệ Tần gia.
Như này cũng chưa có xong hết!
Tiến độ rất đáng mừng!
Bây giờ chỉ còn lại......
Hoa Vụ nghĩ đến lượng công việc này đã đau đầu.
Hy vọng nam chính hiểu chuyện chút, không nên đến cản trở ta!
Bằng không thì đành phải để cho ngươi chuộc tội với nữ chính!