Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Phòng Ngụy Tùng Nguyệt.
Phòng của bà lão này được dọn dẹp rất sạch sẽ, bà mặc một bộ đồ hoa, hòa ái đón tiếp bọn họ.
Sau khi Hoa Vụ đi vào, đầu tiên là chọn công việc: “Cậu làm việc đi.”
So với làm việc, tiếp chuyện cũng không phải không thể.
Điều kiện có hạn, có để hạ thấp điểm mấu chốt.
Cố Kinh không ý kiến.
Nhưng cậu ta còn chưa bắt đầu làm, bà Ngụy đã ngăn lại, “Phòng này bà lau dọn mỗi ngày. Không dơ đâu. Hai đứa ngồi đi...... nói chuyện với bà là được rồi. Sáng nay cậu trai này biểu diễn múa kiếm cho chúng ta xem, rất thú vị......”
Buổi sáng Cố Kinh nhất chiến thành danh*, thắng được sự yêu thích của mọi người, nói hai ba câu đã làm cho bà Ngụy ôm bụng cười to.
*Nhất chiến thành danh: đánh một trận chiến đã nổi tiếng.
Cố Kinh mỉm cười mà nói: “Nếu như bà thích, cháu lại biểu diễn cho bà một khúc nhé?”
“Được.”
Cố Kinh liền tìm một cành cây khô cầm vào.
Hoa Vụ bị bắt xem Cố Kinh biểu diễn.
Hoa Vụ xem một lát, phát hiện Cố Kinh chắc là đã từng luyện tập, không phải tùy tiện khua bậy bạ.
......
......
Bên này Hoa Vụ bị bắt xem biểu diễn, bên Nhạc Mạn Nhi lại khổ sở.
Cùng một nhóm với cô ta là một nữ sinh, gọi là Chu Ngọc.
Mới đầu Chu Ngọc biết Nhạc Mạn Nhi đổi đối tượng chăm sóc với người khác, cũng không để ý lắm, dù sao cũng như nhau.
Nhưng chờ bọn họ tiếp xúc với bà lão này rồi, Chu Ngọc lại có ý kiến lớn với Nhạc Mạn Nhi.
Bà lão này tính tình rất kém, bọn họ đi vào chưa đầy mười phút, đã bị bà ta mắng hết năm phút.
Bà lão mắng xong, kiêu căng ngạo mạn chỉ huy bọn họ quét dọn phòng, giống như bọn họ tới làm người hầu của bà ta vậy.
Bà lão này không thích ở sạch.
Quần áo không giặt đắp đống một chỗ, thêm cả quần áo trên người, đều có mùi hôi.
“Giặt sạch hết cho tôi, các cô còn không phải tới làm việc cho tôi sao, bảo làm gì thì làm đi. Trừng gì mà trừng, con nhóc này, có biết kính già yêu trẻ không?”
“Còn mấy cái tủ, cái bàn đó, đều phải lau sạch cho tôi...... đứng đó làm gì? Làm việc đi! Còn muốn tôi mời các cô hay sao?”
Bọn họ làm việc, bà ta còn ở một bên nói mát, chanh chua, cực kỳ khó nghe.
Nói bọn họ làm không nghiêm túc, chỗ này lau chưa khô, chỗ kia chưa rửa sạch, chỗ đó làm rơi đồ của bà ta.
Bà lão lại chỉ vào Nhạc Mạn Nhi: “Cô, múc nước cho tôi ngâm chân.”
Nhạc Mạn Nhi: “???”
Mới buổi chiều, ngâm chân cái gì?
Nhạc Mạn Nhi biết bà lão này, cô ta xem truyện gốc, người nữ chính gặp phải chính là bà ta......
Dưới sự đối đãi kiên nhẫn của nữ chính, thay đổi thái độ với nữ chính, nữ chính có được sự nể phục của Lăng Mặc và các học sinh khác.
Lúc đọc truyện, cô ta đã rất không thích nhân vật bà lão này.
Nhưng cô ta nghĩ, nữ chính có thể, sao cô ta lại không thể?
Mấy hôm nay Lăng Mặc quá mức lạnh nhạt với cô ta, cô ta muốn biểu hiện thật tốt một phen.
Cô ta làm y hệt như nữ chính đã làm trong sách.
Nhưng không có tí hiệu quả nào.
“Tuổi còn nhỏ mà tâm thuật bất chính*.” Bà lão ngâm chân, miệng vẫn không ngừng, “Nói cô hai câu cô đã trừng mắt, trừng cho ai xem.”
*Tâm thuật bất chính: lòng mang nhiều âm mưu hại người lợi mình.
Nhạc Mạn Nhi nghẹn lời, cô ta nào có.
“Sao, tôi nói cô, cô không phục?”
......
......
Bịch ——
Chậu rửa chân nằm lăn lóc trên lối đi, nước đổ khắp sàn nhà.
Nhạc Mạn Nhi và Chu Ngọc bị đuổi ra ngoài.
“Cút! Cút đi!!”
Tiếng bà lão quát lớn, tất cả mọi người đều nghe thấy, không ít người từ trong phòng ló đầu ra xem.
Chu Ngọc với Nhạc Mạn Nhi bị người ta đánh giá, Chu Ngọc cảm thấy thật mất mặt, quay sang nói Nhạc Mạn Nhi: “Cậu dựa vào cái gì mà tự tiện đổi người?! Hỏi ý kiến tôi chưa?”
Chu Ngọc nói xong thì khóc lóc chạy đi.
Nhạc Mạn Nhi vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lăng Mặc từ trong phòng đi ra, đúng lúc hắn nhìn qua hướng này, lông mày đẹp đẽ nhíu lại.
Ánh mắt đó làm Nhạc Mạn Nhi cảm thấy thật chật vật.
Tại sao nữ chính có thể, cô ta lại không thể?
Cô ta cũng dụng tâm* mà!
*Dụng tâm: chân thành làm gì đó.
Nhạc Mạn Nhi không cam lòng, nhưng cũng không dám vào lại, cúi đầu đi mất.
Đi đến một phòng cuối cùng, cô ta thoáng thấy có người đang dựa vào cửa, cô ta vốn định nhanh chóng đi qua, lại cảm thấy hình dáng của đối phương khá quen, theo bản năng ngẩng đầu nhìn.
Hoa Vụ dựa vào cửa, cười như không cười nhìn cô ta.
Biểu cảm này......
So với hôm ở trong lớp đó, giống nhau như đúc.
Trong lòng Nhạc Mạn Nhi tự nhiên hốt hoảng, tim đập nhanh hơn, thậm chí không dám nhìn Hoa Vụ, chạy trối chết.
Hình như Nhạc Mạn Nhi biết là không thể trực tiếp đối đầu với nữ chính, chưa từng tự mình đối phó Lâm Du.
Đều là thông qua Liễu Vũ Hi tách Lâm Du ra, liên tục làm Lâm Du không có thời gian đụng phải nam chính.
Hoa Vụ nhìn bóng dáng hoảng loạn của Nhạc Mạn Nhi, lắc đầu thở dài.
Nữ chính tuy là ngốc, nhưng trong lòng cô ấy thật sự không có oán hận, làm chuyện gì cũng dụng tâm, cố hết sức mà làm.
Cho dù là kiểu nữ chính nào thì cũng đều kiên trì với sơ tâm của mình.
Không như Nhạc Mạn Nhi là một kẻ phá hoại, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không có điểm dừng, không có nguyên tắc.
Chỉ muốn có hào quang nữ chính, lại không muốn gánh vác trắc trở. Đây cũng là lý do không thể để yên cho bọn họ.
Mỗi thế giới đều đang cân bằng, ổn định phát triển, đột nhiên xuất hiện một kẻ phá hoại mang theo 'virus', toàn thế giới đều sẽ lâm vào nguy hiểm.
Giữ gìn hòa bình thế giới thật khó mà.
Hoa Vụ quay đầu nhìn về trong phòng.
Cố Kinh không có hứng thú với việc bên ngoài, ngồi trên ghế dựa trò chuyện hăng say với bà Ngụy.
Bà Ngụy là một người trí thức, từng tham dự chương trình phổ cập tri thức cho nông thôn, nói tới mấy chuyện này, có thể nói là thao thao bất tuyệt*.
*Thao thao bất tuyệt: nói mãi không ngừng.
Cố Kinh cũng rất hăng hái, là một người biết lắng nghe.
Hoa Vụ thở dài một hơi: “Haizz......”
Bà Ngụy gọi cô lại, cười tủm tỉm vẫy tay: “Cháu gái, sao cứ thở dài thế.” Hoa Vụ uể oải tới cực điểm: “Cứu vớt thế giới quá mệt mỏi.”
Bà Ngụy hình như không để câu nói trẻ trâu đó của Hoa Vụ trong lòng, chỉ cho đó là ngôn ngữ mạng của người trẻ, “Ha ha ha ha, người trẻ phải có lúc bốc đồng, các cháu sẽ là trụ cột vững vàng trong tương lai.”
Hoa Vụ về lại ghế dựa, “Trụ cột vững vàng còn chưa kịp lớn hết đã sắp bị chặt đứt.”
Bà Ngụy: “Đứa bé này sao lại bi quan như thế, nhìn bạn học của cháu đi, thoải mái bao nhiêu.”
Hoa Vụ nhìn Cố Kinh đang cười tươi như hoa.
Haizz......
Cậu ta thì thoải mái.
Thoải mái tới mức cuối cùng chết mất xác.
......
......
Nhạc Mạn Nhi không kiên trì như nữ chính, sau khi rời khỏi phòng cũng không quay lại nữa.
Chu Ngọc chịu ủy khuất, chắc là oán giận với bạn thân chuyện Nhạc Mạn Nhi chưa hỏi ý cô ta đã đổi đối tượng chăm sóc với người khác.
Nhạc Mạn Nhi vốn dĩ vì chuyện của Lăng Mặc mà không được chào đón trong đám nữ sinh, sau việc này lại càng không được chào đón.
Bốn giờ chiều, mọi người gần như đều đã giúp mấy người lớn tuổi dọn dẹp xong.
Hoa Vụ trực tiếp đi tìm chủ nhiệm, lấy cớ chuẩn bị đi về.
Giờ còn không đi thì không xong.
Cô không muốn bị nhốt ở đây đâu.
Lúc này còn sớm, trong thôn làng có xe buýt, hoàn toàn có thể tự đi về, cho nên chủ nhiệm đồng ý rất nhanh.
Hoa Vụ đi ra ngoài, không có ý định ngồi xe buýt, ngược lại đi về phía một chiếc xe tư nhân ven đường.
Giữa trưa cô đã đặt xe xong.
Từ đây về nhà không xa lắm, chi phí cô có thể trả được.
Cô vừa mới mở cửa xe ngồi lên, cửa bên cạnh cũng bị mở ra, Cố Kinh ngồi lên.
“Tôi cũng về.” Cố Kinh nghiêng đầu, cười xán lạn: “Bạn học, cho đi nhờ một đoạn nhé.”
Mắt Hoa Vụ hơi tối lại, quan sát cậu ta một lát: “Cậu trả tiền.”
Cố Kinh đồng ý ngay: “Được.”