Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Niniii.
====
Trên sân thể dục.
Hứa Nghi Hạ gọi Cố Kinh lại: “Cậu có thấy Lâm Du không? Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu ấy ở cùng một chỗ với cậu.”
Cố Kinh cũng đang tìm người: “Không biết, mới ở đây xong...... tôi vừa rời mắt cái cậu ta đã không thấy tăm hơi.”
“......”
Hứa Nghi Hạ cũng phát hiện.
Lâm Du xuất quỷ nhập thần.
Hứa Nghi Hạ gãi gãi đầu, vừa định rời đi đã quay trở lại, chỉ vào mấy thứ đồ trên sân thể dục: “Bạn học Cố Kinh, cậu có thể đem những thứ kia đến phòng dụng cụ trả lại không, những cái dụng cụ chơi bóng đó tôi không di chuyển được.”
“Được.”
Cố Kinh rất dễ nói chuyện, một câu đã đáp ứng.
Đồ vật không tính là nhiều, một mình Cố Kinh cũng có thể mang đi.
Phòng dụng cụ cách đó không xa, Cố Kinh đi đường tắt, chuẩn bị đi vòng ra phía sau toà nhà đến cửa chính của phòng dụng cụ, gần hơn so với đi từ bên sân thể dục.
Ai biết vừa đến gần đó, hắn đã thấy Hoa Vụ đang dựa vào bên cửa sổ quan sát.
“......”
Cố Kinh đi tới, hạ giọng hỏi: “Cậu nhìn cái gì thế?” Chuyên chú như vậy!
Hoa Vụ nhìn thấy hắn tới gần từ hình ảnh phản chiếu trên tấm kính cho nên không bị dọa sợ.
Cố Kinh: “Có người hẹn hò ở bên trong?”
Hoa Vụ tặc lưỡi một cái, “Trong đầu cậu cũng chỉ có mỗi thứ này à.” Não chứa tình yêu* của phản diện thật đáng sợ.
*Não chứa tình yêu: nguyên văn là (恋爱脑) - luyến ái não, một từ thông dụng trên internet, chỉ một cách nghĩ rằng tình yêu là trên hết. Những người đặt tất cả sức lực và sự quan tâm của họ vào tình yêu và người yêu. Những người như vậy được gọi là người có 'bộ não tình yêu'.
Cố Kinh nhìn vào bên trong.
Trong phòng dụng cụ có vài nữ sinh.
Vị trí này của bọn họ không quá tốt, không nhìn rõ là đang làm cái gì.
Cố Kinh quan sát một lúc, phát hiện trong đó có một người vô cùng quen mắt —— Nhạc Mạn Nhi.
Đối tượng cô ấy quan tâm.
“......”
Mấy nữ sinh kia dường như cũng chỉ cùng Nhạc Mạn Nhi nói chuyện, không làm cái gì khác, rất nhanh đã rời đi.
Nhạc Mạn Nhi đứng đó một lúc, đột nhiên đi về phía cửa sổ bên này.
Hoa Vụ ấn đầu Cố Kinh xuống.
“Đừng có ấn đầu của tôi.” Cố Kinh nhỏ giọng nói: “Tôi biết trốn.”
Hoa Vụ bỏ tay ra, thuận tiện lau lau lên áo của hắn sau đó vịn vào bệ cửa sổ nhìn bên trong.
Cố Kinh: “......”
Sáng nay hắn mới gội đầu!
Lúc này, Nhạc Mạn Nhi đưa lưng về phía bọn họ, lục lọi giá để dụng cụ.
Cố Kinh thò đầu vào thì thấy Nhạc Mạn Nhi không biết từ chỗ nào lấy ra được một thanh sét không tính là to, nhưng hai đầu đều sắc nhọn.
“Cô ta muốn làm gì?”
Cố Kinh nghiêng đầu hỏi Hoa Vụ, ai biết Hoa Vụ lấy điện thoại ra, đem ống kính hướng thẳng bên trong.
“......”
......
......
Cố Kinh đi theo Hoa Vụ trở lại phòng học, còn chưa đi vào đã nghe thấy ở trong đó có người hét lên.
“Nhạc Mạn Nhi bị thương.”
“Bị thương? Bị thương như thế nào?”
“Không biết nha, hình như rất nghiêm trọng, tôi thấy rất nhiều máu...... hiện tại chắc là đã được đưa tới phòng y tế.”
“Hình như được Lăng Mặc đưa tới nhỉ.”
Không biết là ai còn chụp ảnh, rất nhanh đã được gửi đến nhóm chat nhỏ của các bạn học này.
“Trời ơi...... sao nhiều máu thế.”
“Tôi buồn nôn quá!”
Cố Kinh nhìn về phía Hoa Vụ, cô không chút để ý nào bước vào trong phòng học, giống như là không nghe thấy mọi người nói gì.
Cố Kinh đi theo cô đến chỗ ngồi, kéo cái ghế phía trước qua rồi ngồi xuống.
Hoa Vụ chống cằm, cười ra tiếng: “Làm sao vậy, bị dọa sợ rồi?”
Giọng điệu của Cố Kinh như thường: “Tôi thì bị cái gì dọa sợ được, lại không phải cậu làm.”
“Vậy cậu nhìn tôi như thế làm gì?”
Cố Kinh trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Tôi càng ngày càng thích cậu.”
“......”
Hoa Vụ trợn trắng mắt, bấm mở điện thoại, lục tìm cái nhóm chat lớp không có giáo viên kia, quả nhiên thấy bức ảnh đó ở bên trong.
Nhạc Mạn Nhi được Lăng Mặc ôm, khuôn mặt nhỏ trắng bệch dựa vào lồng ngực của Lăng Mặc.
Tin nhắn trong nhóm chat đang liên tục được làm mới.
[Thường ca trong sáng: Đây là bị quăng ngã à?]
[Xưa nay chưa từng có: Cái này nhìn qua cũng ghê quá đi.]
[Khắc tinh của học sinh tiểu học: Sao mà cậu ta lại thành cái dạng này?]
......
Tin nhắn trôi rất nhanh, mọi người đều đang suy đoán Nhạc Mạn Nhi sao lại bị như vậy.
Nếu không phải đã tới giờ lên lớp thì không chừng bọn họ sẽ tự mình đi tới phòng y tế nhìn.
“Cậu định làm gì với đoạn video kia?”
“Không làm gì cả.” Hoa Vụ tắt điện thoại đi, khóe môi khẽ nhếch lên: “Tôi chính là một học sinh tốt.”
Học sinh tốt......
Cố Kinh khi nghe thấy cái từ này thì cảm thấy vô cùng châm chọc.
Cậu thì tốt cái gì chứ......
“Vậy cậu quay làm cái gì?”
Tinh thần trượng nghĩa trên người Hoa Vụ từ từ trỗi dậy, nắm chặt tay nói: “Đương nhiên là vào thời điểm các bạn học khác cần, dũng cảm bước ra.”
“......”
Dũng cảm bước ra của cậu...... không phải là từ ngữ tốt đẹp gì đúng không?
......
......
Lăng Mặc và Nhạc Mạn Nhi biến mất trong suốt một tiết học.
Chờ đến khi tan học thì lại có tin tức mới, nói rằng có mấy nữ sinh lớp bên cạnh bị gọi đi rồi, hình như là bởi vì chuyện của Nhạc Mạn Nhi.
Nhưng tình huống cụ thể như thế nào thì lại không ai nghe được.
Chờ đến buổi tối khi tan học, mới có tin tức xuất hiện.
“Hình như là mấy nữ sinh kia với Nhạc Mạn Nhi xảy ra tranh chấp ở phòng dụng cụ, không cẩn thận làm cô ấy bị thương.”
“Không cẩn thận cái gì, tôi còn nghe từ đâu nói chính là cố ý.”
“Không thể nào...... nghiêm trọng như vậy mà!”
“Chỉ là trông hơi đáng sợ thôi chứ thật ra vẫn ổn, không phải ở phòng y tế cô ta đã băng bó tốt rồi sao. Nếu như vô cùng nghiêm trọng, chắc chắn là đã được đưa tới bệnh viện rồi.”
Những vết thương mà bác sĩ của trường vẫn có thể xử lý được, trong mắt một số học sinh, cũng không nghiêm trọng lắm.
Nhưng đối với một số học sinh chiều nay tận mắt chứng kiến, tình hình kia lại có vẻ nghiêm trọng.
Hoa Vụ còn tưởng rằng Nhạc Mạn Nhi chỉ là muốn đối xử tàn nhẫn với chính mình một chút, giành được chút đồng cảm của Lăng Mặc.
Cô quay cái video kia, cũng chỉ là muốn cho nam chính kịp thời tỉnh ngộ, đừng để bị lừa.
Ai biết......
Thế mà lại có kinh hỉ.
Nhạc Mạn Nhi thế nhưng lại không đơn giản chỉ muốn chút đồng cảm của Lăng Mặc.
Hoa Vụ cũng không nghĩ tới, mục tiêu nhiệm vụ bây giờ đều thiện lương và vĩ đại như vậy.
Vì để phối hợp với công việc của cô, còn xả thân hy sinh như thế!
Cảm động.
......
......
Bởi vì hoạt động thăm nom người già neo đơn mà Nhạc Mạn Nhi đã đắc tội với Chu Ngọc.
Tuy rằng Chu Ngọc không phải một nhân vật đặc biệt lợi hại gì, nhưng cô ta nói xấu cô với các bạn cùng lớp, khiến các bạn học đối với Nhạc Mạn Nhi trong lòng sinh ra vài phần bài xích, xa cách cô.
Nhạc Mạn Nhi khổ mà không nói nên lời.
Điều khiến cô khó chịu nhất chính là Lăng Mặc cũng không để ý tới cô.
Cô không thể như vậy mà bỏ cuộc được.
Trước đây, mấy nữ sinh lớp bên cạnh kia đã không hợp với cô.
Khoảng thời gian trước, Lăng Mặc đối xử với cô hơi khác một chút, bọn họ đã không vừa mắt mình, vẫn luôn xoi mói.
Gần đây Lăng Mặc không để ý cô, bọn họ lại bắt đầu chế giễu.
Nhạc Mạn Nhi vốn là không giống nữ chính.
Bị người khác chế giễu, bỏ đá xuống giếng, làm sao có thể tha thứ cho bọn họ.
*Bỏ đá xuống giếng (落井下石): thừa cơ người khác gặp hoạn nạn còn hại thêm.
Cho nên Nhạc Mạn Nhi cố ý chọc giận các cô, để các cô mang mình vào trong phòng dụng cụ.
Bên ngoài có thiết bị theo dõi.
Nhưng bên trong không có.
Cô ta chỉ có một người, đối phương lại có vài người.
Chỉ cần cô ta là bên yếu thế, còn bị thương, trường học sẽ tin tưởng ai?
Chuyện này lên men chỉ sau một đêm, ngày hôm sau đã có bạn học phát hiện, mấy học sinh lớp bên cạnh kia bị gọi phụ huynh.
Hoa Vụ không cần tự mình đi xem.
Từ bạn học bát quái này đó của cô là có thể biết những gì đang xảy ra.
Nhạc Mạn Nhi nói cô bị thương là do mấy nữ sinh kia.
Thiết bị theo dõi bên ngoài hành lang quả thật ghi lại được Nhạc Mạn Nhi đi cùng bọn họ vào phòng dụng cụ.
Mà có một số bạn học đi ngang qua, nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.
Lúc trước cũng có bạn học nhìn thấy bọn họ và Nhạc Mạn Nhi có mâu thuẫn.
Nói tóm lại, dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng đều là mấy nữ sinh kia làm Nhạc Mạn Nhi bị thương.
Mấy nữ sinh kia đương nhiên không thừa nhận.
Vốn dĩ các cô cũng chưa từng làm việc đó.
Đúng là các cô từng xảy ra tranh chấp với Nhạc Mạn Nhi, nhưng căn bản không hề động tay động chân.
Mấy người này đều không thừa nhận còn không chịu xin lỗi, sự việc liền rơi vào bế tắc.
Báo án?
Đương sự là Nhạc Mạn Nhi không báo án, còn nói với giáo viên là không sao cả, dù sao vết thương của cô cũng chỉ là vết thương nhẹ.
Trường học cũng lo lắng những thứ khác, không muốn báo cảnh sát.
Có nơi đã chết người rồi người ta còn không muốn báo cảnh sát, chứ đừng nói đến chút việc nhỏ như vậy.