Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Dương Mai Phương.
====
Có không ít cung điện lớn nhỏ trong Kim Diệu Cung, Hoa Vụ chọn một chỗ lớn...... Giường êm.
Giấc ngủ là nhân tố quan trọng giúp đảm bảo chất lượng làm việc.
Ngay cả gấu đen cũng có phòng riêng, có thể nói là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên*.
*Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên: một người thành công cả họ được nhờ.
Kim Diệu Cung trống trải, qua hôm sau Hoa Vụ liền bảo mấy ma quân kia đưa người sang, cũng bắt đầu thêm đồ đạc vào Kim Diệu Cung.
Có người do các ma quân đưa tới, Hoa Vụ hoàn toàn không cần lo mấy việc nhỏ đó.
Kim Diệu Cung rất nhanh đã từ một nơi vắng vẻ trống trải, trở thành một nơi náo nhiệt.
Hôm nay, Hoa Vụ kết thúc một ngày tu hành, ra ngoài đi một vòng vẫn không thấy bóng dáng Minh Trúc đâu.
Cô túm lấy Sơn Linh đang bay lung tung: “Minh Trúc đâu?”
Sơn Linh sợ đến nỗi nhảy cẫng lên cao ba trượng, “Ngươi đi đường không phát ra tiếng à?!”
Đột nhiên nhảy ra!
Hù chết linh.
“Chủ tử đi kết thúc mọi chuyện.” Sơn Linh 'nũng nịu' vỗ vỗ ngực, “Không phải là còn Cự Cốt với Bạch Hồng chưa giải quyết sao.”
Lúc Bạch Hồng và Triền Tâm đang đánh nhau, không gây trở ngại đến bọn họ, cho nên trước đây cũng không đụng vào hai người đó.
Cự Cốt là cái bia ngắm, tất nhiên cũng không thể xử hắn ngay.
Nhưng bây giờ đã gần kết thúc, Minh Trúc phải đi giải quyết hai người kia.
Triền Tâm là ma quân mới lên chức sau này, không có ân oán với Minh Trúc, hắn không định làm gì nàng ta.
“Sao lại không đưa ta theo.” Hoa Vụ khoanh tay, cau mày.
“Chủ tử bảo ngươi tu luyện thật tốt.” Sơn Linh nói: “Ma khí ở Vạn Cốt Sơn này, nồng đậm hơn chỗ khác nhiều, rất thích hợp để tu luyện.”
Ma khí của Minh Trúc rất đặc biệt, ở trong cơ thể cô, sẽ ăn mòn linh khí vốn có, đồng hóa chúng thành ma khí.
Ngay cả linh căn, hình như cũng phát sinh thay đổi.
Cơ thể có hào quang nữ chính tu cái gì cũng nhanh, gần đây tu vi của Hoa Vụ cứ lên vèo vèo.
“Đúng rồi, ngươi còn phải chuẩn bị Ma Chủ đại điển, đến lúc đó Yêu giới, Tu chân giới đều sẽ phái người tới.” Sơn Linh nhớ tới việc lúc trước chủ tử của mình dặn dò.
“Bọn họ tới làm gì?”
“Ăn mừng chứ gì.”
“Không phải là có thù oán sao?” Ăn mừng cho kẻ thù?
“Bây giờ ngoài đó vẫn chưa đánh nhau mà.” Sơn Linh nói: “Hơn nữa, bọn họ cũng muốn biết chủ tử là loại Ma Chủ như thế nào, cho nên nhất định sẽ phái người tới.”
Hoa Vụ đã hiểu, duy trì hòa bình ngoài mặt, tiện thể tìm hiểu tin tức.
Không chém sứ là quy định bất thành văn*, ở bất kỳ chỗ nào cũng được áp dụng.
*Hai nước giao chiến, không chém sứ giả: dù mâu thuẫn có gay gắt đến đâu, khi một bên cử sứ giả tới để truyền lời hay đàm phán, thì bên kia không được giết sứ giả.
Tuy nhiên nếu người ở Tu chân giới muốn tới, vậy cô cũng không cần đi thêm chuyến nữa......
“Việc này cứ giao cho mấy ma quân đó làm đi.” Hoa Vụ không muốn nhận công việc cực khổ như vậy, “Sau đó ngươi đưa đến Tu chân giới một cái thiệp.”
“......”
“Đúng rồi, bảo bọn họ bắt mấy nhân ma này cho ta.” Hoa Vụ vẫn chưa quên tâm ma của mình.
“Ngươi nuôi làm gì?” Sơn Linh không thể hiểu được, nàng ta nhìn đâu giống mấy người muốn bắt nhân ma làm công cụ.
“Người khác đều có, ta cũng phải có.” Tiêu chuẩn để chuyển chức, nếu cô không có, chẳng phải rất lạc loài sao?
“???”
Đó là cái gì tốt chắc?
Hơn nữa...... 'Có' của ngươi là dựa vào cướp của người khác hả?
Sơn Linh trợn trắng mắt bay đi
......
......
Nhóm ma quân đang chuẩn bị đại điển, Hoa Vụ trốn trong phòng nuôi tâm ma.
Lúc đầu tâm ma rất bức xúc, bài xích Hoa Vụ, nhưng mà lâu lâu Hoa Vụ lại cho nó ăn, làm nó lớn mạnh thăng cấp.
Bắt người tay ngắn, ăn ké chột dạ*, tâm ma lựa chọn cúi đầu tạm thời.
*Bắt người tay ngắn, ăn ké chột dạ: được hưởng lợi gì đó từ người ta thì khó mà tỏ thái độ không tốt với người ta được.
Một lần khuất phục vạn lần no, nó vẫn biết phân biệt bên nào hơn.
Bây giờ Hoa Vụ đã có thể thả nó ra.
“Ngươi xem, ngươi đi theo ta, cơm ngon rượu say, vui sướng bao nhiêu.” Hoa Vụ ngồi trên ghế dựa trong điện, nhìn tâm ma đang ăn ngấu nghiến.
Bây giờ tâm ma đã mơ hồ có hình người, ma khí biến thành cánh tay, túm tâm ma yếu hơn, bỏ vào miệng.
Tâm ma nuốt xuống con cuối cùng, cười khặc khặc quái dị.
“Tại sao ngươi không tự lên làm Ma Chủ? Tại sao lại chắp tay nhường cho người ta?”
“Không hợp.” Hoa Vụ xua tay.
Đại khái là tâm ma mê hoặc theo thói quen, “Sao lại không hợp? Cục diện như bây giờ, đều là công lao của ngươi, đáng lẽ ngươi mới là chủ của Ma giới, được mọi người kính ngưỡng.”
Hoa Vụ: “......”
Ta là hóa thân của ánh sáng, là nữ chủ có trái tim thuần khiết thiện lương đó!
“Tất cả mọi nỗ lực của ngươi, lại làm áo cưới cho người khác, ngươi thật sự không để ý sao?”
Hoa Vụ nhìn tâm ma rồi thở dài: “Ngươi căn bản không hiểu ta.”
Tâm ma: “???”
Hoa Vụ: “Lý tưởng của ta là tứ hải thanh bình, chúng sinh hỉ nhạc*.”
*Tứ hải thanh bình, chúng sinh hỉ nhạc: khắp nơi thái bình, dân chúng vui mừng hân hoan.
“???”
Tứ hải thanh bình cái gì, chúng sinh hỉ nhạc cái gì? Ngươi đang nói gì thế? Ngươi xứng với mấy chữ này sao?
Tâm ma suýt nữa tự vặn bản thân thành một dấu chấm hỏi lớn.
Hoa Vụ than thở xong, lại bắt đầu lên lớp tâm ma: “Một ngày của ngươi đừng âm u như thế, phải làm một tâm ma có phong cách, hiểu không?”
Tâm ma bị ép nghe hết một tiết học lý tưởng của đời người.
Lúc Hoa Vụ đi khỏi, tâm ma đã hóa thành một đám sương mù, tất nhiên đã bị lời của Hoa Vụ làm cho ngu ngơ.
......
......
Nửa tháng sau Minh Trúc mới quay lại.
Hắn còn chưa bước vào cổng Kim Diệu Cung, đã thấy một đám ma tu bị một con tâm ma đuổi theo ở bên trong.
“!!!” Thứ này sao lại ra ngoài được? Trận pháp mà hắn để lại, đáng lẽ nó không thể phá được chứ!
Minh Trúc thuận tay bắt một ma tu lại: “Chuyện sao lại thế này? Khương Hào đâu?”
Minh Trúc còn tưởng là Minh Trúc không biết, vội nói: “Ma, Ma Chủ...... Nó là tâm ma do Khương Hào cô nương nuôi.”
Đương nhiên Minh Trúc biết đây là con tâm ma đó của Hoa Vụ.
“Nó đang làm gì? Sao lại ở bên ngoài?”
“......”
Khương Hào cô nương thả ra chứ sao.
Có lẽ là tâm ma xuyên tạc lời của Hoa Vụ.
Từ sau ngày Hoa Vụ không thèm thu nó lại, nó liền dời ánh mắt khỏi người Hoa Vụ, đặt lên trên người những ma tu khác ở Kim Diệu Cung.
Ma tu sẽ không sinh tâm ma, nhưng tâm ma mạnh mẽ, cũng có thể mê hoặc ma tu, hấp thu sức mạnh từ trên người ma tu.
Rất rõ ràng, con tâm ma bị Hoa Vụ nuôi ra này, thực lực đã vượt qua rất nhiều ma tu.
Minh Trúc bắt lấy tâm ma, xách nó đi tìm Hoa Vụ.
Hoa Vụ đang ngồi xổm trên bờ hồ, gấu đen bắt cá trong hồ nước, kế bên là mấy nữ ma tu ăn mặc mát mẻ đang đút ăn, quạt......
Được lắm!
Cũng thật biết hưởng thụ.
Minh Trúc xuất hiện, mấy nữ ma tu kia sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng, nhanh chóng gục đầu xuống: “Chào Ma Chủ.”
Bọn họ chưa từng gặp Minh Trúc, nhưng cả người áo đỏ như thế, cộng với dung nhan làm người ta thần hồn điên đảo kia, quá có tính biểu tượng.
Trước đó đều chỉ nghe những ma tu khác nói, không ngờ Ma Chủ thật sự đẹp đến thế......
Hoa Vụ nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngươi về rồi.”
Minh Trúc đi qua, mở túi bên hông nàng ra, nhét tâm ma vào lại, “Nàng thả nó ra làm gì?”
“À...... Cho đi hóng gió, cứ luôn nuôi nhốt, tâm lý vặn vẹo mất thì sao.”
“......” Tâm ma vốn đã không phải thứ gì bình thường! Nàng còn lo nó vặn vẹo? “Nàng cũng không sợ nó chạy mất.”
Tâm ma này không có bất cứ liên kết gì với nàng, vậy mà cũng dám thả nó ra.
“...... Một lần no, với mãi mãi no, chắc nó cũng phân biệt được chứ?”
“......”
Lúc nãy tâm ma chạy tán loạn bên ngoài, đúng thật là không có ý muốn bỏ trốn.
“Giải quyết xong Bạch Hồng và Cự Cốt rồi?”
“Ừ.”
Minh Trúc ném cho nàng ma thần ấn vừa lấy về, “Giữ.”
Hoa Vụ cầm ma thần ấn, cảm thấy thứ này vô dụng, chỉ có ma thần mới có thể dùng ma thần ấn mở bí cảnh kia ra, thế nên đưa lại cho hắn.
Minh Trúc cầm còn chưa nóng tay, cô đã lấy lại.
“Còn một chút tác dụng.”
“???” Minh Trúc không so đo với cô, cũng không thèm quan tâm tới ma thần ấn kia, khóe mắt liếc về phía hồ nước, “Nàng đang làm gì?”
“À, nghe nói cá ở đây đều có từ vạn năm trước, nghĩ chắc ăn sẽ rất bổ, để gấu nhỏ ăn bồi bổ cơ thể.”
Minh Trúc liếc nhìn thể trạng của gấu đen, chẳng hề liên quan đến chữ 'nhỏ'.