Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Trên đường trở về, Hoa Vụ hỏi Du Yên: "Chị biết nữ sinh vừa rồi sao?"
"Hàng Tinh Ngữ đó, được học sinh toàn trường công nhân là hoa khôi đấy." Du Yên nói: "Nam sinh theo đuổi cậu ta rất nhiều, nhưng người ta cứ không thích, chỉ thích anh trai em, cũng là rất si tình......"
Hàng Tinh Ngữ không chỉ có lớn lên xinh đẹp, thành tích cũng tốt, nghe nói hoàn cảnh gia đình cũng không kém.
Nữ sinh giống như cô ấy, muốn yêu đương, vậy không biết bao nhiêu nam sinh xếp hàng cho cô ấy chọn.
Nhưng người ta cứ cố chấp thích Phó Việt.
Hoa Vụ thấy lần thổ lộ đó, cũng không phải lần đầu tiên.
Mỗi học kỳ ít nhất cô ta thổ lộ một lần —— tuy rằng chưa từng một lần thành công.
"Hơn nữa, cậu ta còn nói, nhất định sẽ khiến nha trai em thích cậu ta. Nhưng hiện giờ cũng không bất kỳ tiến triển gì, anh trai em căn bản không để ý tới cậu ta."
Hoa Vụ ăn chocolate, hơi líu lưỡi: "Cố chấp như vậy."
"Có phải anh trai em thích nam sinh hay không?" Du Yên cũng cảm thấy kỳ quái: "Nữ sinh xinh đẹp như Hàng Tinh Ngữ vậy, cậu ta cũng không thích."
"......" Hắn không phải thích nam sinh, là trong đầu chứa những thứ khác, ví dụ như đưa tiễn người.
Vai phản diện người ta cũng sẽ không nghĩ những chuyện tình tình ái ái này kia.
Lý tưởng to lớn, không ai có thể so được.
......
......
Hoa Vụ trở lại phòng học, đặt một chai nước trước mặt Phó Việt.
Phó Việt tự nhiên cầm lấy, vặn ra uống một ngụm: "Sao lâu như vậy?"
"Nói chuyện phiếm với bọn chị Giang Đồ mà." Hoa Vụ lại móc một phong thư từ trong túi ra, đặt ở trên bàn hắn: "Hàng Tinh Ngữ gửi anh."
Lông mi Phó Việt hơi rũ xuống, yên lặng vài giây rồi ném lá thư kia xuống dưới ngăn bàn, lôi một tờ bài thi ra: "Đề này làm như thế nào?"
Hoa Vụ ngồi xuống: "Anh không đọc hả? Đó chính là hoa khôi......"
Giọng Phó Việt thấp hơn vài phần, có chút nỏng nảy không kiên nhẫn: "Đề này làm như thế nào?"
"......"
Tuy rằng Phó Việt không đọc thư tình của Hàng Tinh Ngữ, nhưng mà hắn nhận lấy, Hàng Tinh Ngữ đại khái là cảm thấy như vậy đã một tia hy vọng xa vời, ý đồ muốn để Hoa Vụ giúp cô ta tặng đồ.
Gửi thư tình còn được, tặng đồ thì Hoa Vụ từ chối.
"Anh em không thích em giúp người ta đưa đồ cho anh ấy lắm." Lần trước Phó Việt rất tức giận, thiếu chút nữa gián đoạn quá trình học bù, cuối cùng phải giảm bớt ba bài thi mỗi tuần mới dỗ được.
Hoa Vụ biết đây là chỗ cấm kỵ của hắn, cũng không dám tiếp tục giúp người chuyển nữa.
—— Tuy rằng cô cảm thấy là Phó Việt mượn đề tài, muốn ăn bớt đề.
"...... Vậy được rồi." Hàng Tinh Ngữ có hơi thất vọng, "Để chị nghĩ cách."
"Cố lên."
......
......
"Thứ sáu nghỉ, Khổng Gia Hào gọi anh qua." Lúc tan học, Phó Việt nói với Hoa Vụ: "Em có đi không?"
Khoảng thời gian này, hắn rất ít gặp mặt bọn Khổng Gia Hào.
"Chỗ nào?"
"Khu trò chơi gần trường học." Phó Việt không quá chắc chắn: "Bình thường bọn họ hay ở bên đó, đi đợi một lát, sau đó ăn một bữa cơm rồi trở về."
Hoa Vụ lo lắng cho mình không canh chừng, Phó Việt lại đưa bản thân vào bệnh viện, cho nên cô chắc chắn phải đi theo.
Nhưng cô còn làm bộ làm tịch hỏi: "Em đi thích hợp không?"
"Cậu ta gọi em."
"Ồ, vậy thì đi."
"Ừ."
Thứ sáu nhoáng cái đã đến, Hoa Vụ đi theo Phó Việt đến khu trò chơi, bên trong đều là học sinh của trường, toàn bộ khu trò chơi chật kín.
Phó Việt thấy Hoa Vụ nhìn người khác chơi trò chơi đi rất chậm, quay ngược lại nắm lấy tay cô, xuyên qua đám người, từ phía sau vòng qua một đoạn, sau đó vào một phòng bi-a.
Khổng Gia Hào ngồi ở trên bàn bi-a, không biết đang nói cái gì, cười ngã trước ngã sau.
Thời điểm hắn sắp cười đau cả bụng, thấy Phó Việt cùng Hoa Vụ, lập tức nhảy xuống khỏi bàn, "Anh Việt, Tiểu Trà."
Một tay Phó Việt nắm tay Hoa Vụ, một tay xách theo cặp sách của hai người, rất giống phụ huynh đón học sinh tan học......
"Anh Việt, ha ha ha, bộ dáng này của anh rất giống mang con theo." Khổng Gia Hào không hề lưu tình cười nhạo ra tiếng.
Phó Việt nhấc chân đá sang: "Ai mang con hả."
"Đừng đá đừng đá, em sai rồi......"
Khổng Gia Hào xin tha.
Phó Việt buông Hoa Vụ ra, ném cặp sách ném ở trên ghế bên cạnh, chống bàn bi-a nói chuyện cùng bọn họ.
"Em gái Tiểu Trà biết bắn không?" Có người gọi Hoa Vụ.
"Biết chút."
"Thử xem? Không biết thì anh dạy em."
Hoa Vụ lập tức hưng phấn đi qua, theo chân bọn họ cùng nhau chơi.
Phó Việt nhìn Hoa Vụ và bọn họ cùng nhau chơi bóng, phân tâm trả lời Khổng Gia Hào: "Tao quyết định thi đại học."
"Đoạn thời gian này anh toàn nói bận, đều không cùng...... Anh nói cái gì?" Khổng Gia Hào trừng lớn đôi mắt, giống như nghe thấy lời không thể tin.
"Tao quyết định thi đại học." Phó Việt lặp lại một lần.
Bọn Khổng Gia Hào vô duyên với trường học, cậu ta có hơi luống cuống túm quần, "Cái này...... Như vậy à, Anh Việt có nắm chắc không?"
Cậu ta biết thành tích của Phó Việt cũng không quá tốt.
"Không biết, thử xem đi." Phó Việt nói: "Giang Trà hy vọng tao thi đại học."
Khổng Gia Hào nhìn một cái về phía Giang Trà bên ki, đột nhiên lại giống như thoải mái hơn, "Thi đại học cũng tốt, bọn em không phải người có thiên phú học tập, đời này cứ như vậy. Nhưng anh Việt anh thông minh, khẳng định có thể thi đậu đại học."
Khổng Gia Hào lấy hộp thuốc từ trong túi ra, đưa cho Phó Việt một điếu.
Vốn dĩ Phó Việt không có nghiện, hơn nữa trong khoảng thời gian này vẫn luôn không hút, hắn gần như đã hoàn toàn từ bỏ.
Cho nên Phó Việt từ chối Khổng Gia Hào: "Giang Trà không cho tao hút."
Khổng Gia Hào cạn lời: "Anh Việt, sao trước kia em không phát hiện anh là người cuồng em gái nha?"
Phó Việt: "Tao chính là anh trai của nó."
Khổng Gia Hào nhìn Phó Việt, muốn nói lại thôi, Phó Việt phải chuẩn bị thi đại học, vậy cuộc sống về sau của bọn họ sẽ là khác nhau như trời với đất.
Phó Việt đột nhiên nói: "Bọn mày cũng đừng có cả ngày lăn lộn như vậy, tìm đường ra khác đi."
Khổng Gia Hào không sao cả, cười một tiếng: "Như vậy không khá tốt."
Phó Việt bắt lấy bả vai Khổng Gia Hào, hiện giờ hắn cũng không có kiến nghị tốt hơn cho bọn họ, dù sao thì ở hai tháng trước, hắn cũng chưa tính toán sẽ đi thi đại học.
......
......
"Em gái Tiểu Trà, em đừng thi đấu chứ, Tiểu Khôn của bọn anh chính là đánh khắp xung quanh đây không có đối thủ, thua thì thua......"
Hoa Vụ hất cổ tay xuống, dục vọng thắng bại ở trên hết: "Sao con gái có thể nhận thua!"
Kỳ thật Hoa Vụ chưa từng chơi bi-a.
Nhưng mà cô cảm thấy lấy trình độ chơi một chút mà nói, không phải rất khó, nhưng dù sao cũng là mới lên tay, cùng mấy người chơi thường xuyên đó, vẫn là có chút chênh lệch.
Hoa Vụ nắm gậy, điều chỉnh vị trí, ngắm vài cái đều cảm thấy có chút không đúng lắm.
Cô đang chuẩn bị đổi vị trí, phía sau đột nhiên có người bao phủ xuống, hơi thở thanh lãnh trên người thiếu niên mang theo cảm giác áp bách nào đó rơi xuống.
Phó Việt vòng qua cô, nắm lấy tay cô, điều chỉnh tư thế.
Trước sau cùng lắm mới qua được vài giây, tiếng bóng va chạm với nhau vang lên bên tai Hoa Vụ.
Hoa Vụ quay đầu nhìn hắn.
Thiếu niên hơi rũ mắt, lông mi cụp xuống che lại cảm xúc nơi đáy mắt, hắn không nhìn ai, nhanh chóng buông cô ra, đứng ở một bên.
Có người sợ hãi kêu một tiếng, "Anh Việt...... Sao anh lại gian lận chứ!!"
Hoa Vụ chống bàn bi-a đứng lên, ánh mắt dừng ở trên người Phó Việt, "Phó Việt......"
"Bọn anh làm gì đấy...... Nói không chơi với người khác, bọn anh nghe không hiểu sao?"
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cãi vã, cắt ngang lời Hoa Vụ muốn nói.