Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Khổng Gia Hào có chút mờ mịt nhìn Phó Việt.
Hình như vừa rồi hắn đã nghe thấy cái gì......
Khổng Gia Hào lắc lắc đầu, nhưng mà càng lắc càng choáng, Phó Việt trước mắt đều biến thành hai người, ba người...... Càng ngày càng nhiều.
Chóng mặt quá.
......
......
Hoa Vụ đi nhận điện thoại, trở về đã phát hiện người trong phòng bao đều đã ngủ.
Bạn gái Khổng Gia Hào đỡ hắn, ở bên cạnh thân mật anh anh em em.
Hoa Vụ vừa vào đã bị nhét một miệng cẩu lương.
Cô nhìn về phía trong góc, Phó Việt ngồi ở bên kia, trên bàn có rất nhiều vỏ chai rượu, nhưng hắn ngồi rất ngay ngắn, không có bất kỳ chút men say nào.
Hắn hơi rũ đầu, đang nghịch cái túi của cô.
Hoa Vụ qua đi: "Đi về không?"
Phó Việt ngẩng đầu nhìn cô, con ngươi đen nhánh thâm thúy phản chiếu ra dáng vẻ của cô, hắn bình tĩnh nhìn vài giây, gật đầu: "Về."
Phó Việt chống cái bàn đứng dậy, Hoa Vụ thấy hắn lung lay, vội vàng dìu hắn: "Uống say?"
"Không có." Thanh âm Phó Việt lãnh đạm, không có men say.
Hoa Vụ thu hồi tay: "Em đi nói với Khổng Gia Hào một tiếng."
"Ừ."
Phó Việt xách theo túi của Hoa Vụ đi ra ngoài.
Hoa Vụ đi ra, phát hiện Phó Việt không ở cửa, cô tìm một vòng, tìm được người ở chỗ bồn hoa bên ngoài, Phó Việt ôm túi của cô, ngồi xổm dưới bồn hoa, nhìn biển hiệu rất lớn ở xa xa.
Trên biển hiệu là một bó hoa hồng, quảng cáo cho Lễ Tình Nhân.
Đèn neon lập lòe ở đáy mắt nam sinh, quảng cáo xa hoa lộng lẫy lại không lưu lại bất kỳ dấu vết gì ở đáy mắt hắn, chỉ có bóng tối làm bạn với hắn.
Hoa Vụ duỗi tay lắc lắc ở trước mắt hắn, "Phó Việt, anh thật sự không uống say sao?"
"Không có."
Phó Việt vẫn nói hai chữ này, hắn đứng dậy đi ra ngoài: "Về nhà đi."
Phó Việt ở thuê phòng ở gần đây, nhưng Hoa Vụ cần phải trọ ở trường, cho nên này phòng này Phó Việt ở một mình.
Nhưng mà cuối tuần Hoa Vụ rảnh sẽ qua, nếu là ngày nghỉ dài hạn, cô cũng sẽ ở lại một hai ngày, cho nên Phó Việt dành cho cô một phòng.
"Em phải về trường học." Hoa Vụ đưa hắn đến cửa, không định đi vào: "Anh khó chịu thì tự nấu canh giải rượu uống."
Hoa Vụ dặn dò xong chuyện, lấy túi của mình trong tay hắn, xoay người liền chuẩn bị đi.
Phó Việt kéo cổ tay cô, "Giang Trà."
Hoa Vụ quay đầu lại nhìn hắn, "Cái gì?"
Đèn hành lang chỉ có thang máy bên kia sáng lên, cả người Phó Việt đều ẩn ở trong bóng tối, "Em cảm thấy cuộc đời người nên sống như thế nào?"
"Sống qua là được rồi." Hoa Vụ nhíu mày, Phó Việt đột nhiên bắt đầu nói đời người làm cái gì? Cô cảnh giác nói: "Anh, có phải anh có ý nghĩ xấu gì không, anh đã đồng ý với em là phải làm người tốt."
"Em cảm thấy một đời người, chính là dựa theo tình yêu, kết hôn, sinh con...... Tiến hành theo quá trình như vậy sao?"
"Cuộc sống của người bình thường còn không phải là như vậy?"
Người bình thường......
Có vẻ như Phó Việt muốn hỏi cái gì, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng ngón tay hắn chậm rãi buông ra, đầu ngón tay từ cổ tay cô, chuyển xuống lòng bàn tay, bỏ qua ngón tay cô, rơi trở lại trong bóng đêm, "Trở về đi, đi chậm thôi."
Phó Việt nhìn theo Hoa Vụ rời đi, cho đến khi con số thang máy nhảy đến lầu một, ngừng ở chỗ đó không nhảy nữa, hắn mới lấy chìa khóa ra mở cửa.
Trên chìa khóa treo một cái móc hình con hồ ly nhỏ màu đen, lông xù xù rất đáng yêu.
Phó Việt đóng cửa lại, cả người đột nhiên giống như bị rút hết sức lực, trượt xuống.
Hắn nắm móc khóa trong lòng bàn tay, vùi mặt vào.
Giang Trà......
Giang Trà......
Từ khi cô tìm được hắn ở bờ sông, hắn đã biết cho dù trong thân thể cô là linh hồn của ai, hắn đều muốn giữ cô lại bên người.
Bởi vì cô đã tìm được bản thân mình.
Nghe được mình cầu cứu.
Ai bảo cô đáp lại mình chứ......
Ai bảo cô nguyện ý bước vào cái đầm lầy ti tiện lại âm u này của hắn chứ......
Đều là cô tự mình chọn.
Phó Việt nghĩ, hắn sẽ làm tốt trách nhiệm của một người anh trai, chăm sóc cô, yêu quý cô, cho cô tất cả những gì cô muốn......
Cái giá duy nhất chính là cô không thể rời khỏi mình.
Cô là thứ trân quý chỉ thuộc về một mình hắn.
Phó Việt thất tha thất thểu đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Hắn nằm vào bồn tắm, nước lạnh băng dần dần bao phủ lấy thân thể hắn, tay chân, khuôn mặt.
Chỉ là mặt nước không qua chóp mũi, còn toàn bộ thân thể đều chìm xuống dưới nước, cảm giác thiếu oxy hít thở không thông, ngược lại làm lý trí của hắn càng ngày càng rõ ràng.
Tí tách ——
Tí tách ——
Vòi nước chưa khóa kín nhỏ giọt lên mặt, mặt nước gợn lên gợn sóng rất nhỏ.
Dưới mặt nước, chàng trai khẽ nhắm hai mắt, tóc phiêu tán ở trong nước, phảng phất như bảo ngọc bị phong ấn trong nước, đẹp đẽ tuyệt sắc.
"Khụ khụ khụ......"
Phó Việt giãy giụa ngồi dậy, một lượng lớn nước tràn ra khỏi bồn tắm, cọ rửa mặt đất.
Phó Việt đỡ bên cạnh bồn tắm, từng ngụm từng ngụm hít không khí mới mẻ.
Hắn ho một hồi lâu, đột nhiên ghé vào trên bồn tắm thượng cúi đầu cười rộ lên, thời tiết mấy độ mà ngâm mình ở trong nước lạnh băng, mặt Phó Việt đã trở nên trắng bệch.
Hắn cười một hồi lâu, nhìn về phía gương phòng tắm, lăm lăm nhìn chằm chằm bóng người chật vật bên trong, môi tái nhợt hé mở: "Giang Trà, chạy ngay đi."
......
......
Sau khi Hoa Vụ trở về trường học, lục túi mới thấy trên móc chìa khóa nhiều thêm một con hồ ly nhỏ.
Túi của cô chỉ có Phó Việt mở qua, chắc là hắn móc lên.
Lâu lâu Phó Việt sẽ nhét đồ đến chỗ cô, Hoa Vụ ném một lần, lần sau lại có cái khác, cuối cùng cô cũng lười ném.
Hoa Vụ như suy nghĩ gì đó chọc chọc đầu hồ ly nhỏ, ngồi lặng một lát mới lên giường ngủ.
Ngày đó gặp sau khi gặp Phó Việt, hắn rất khác thường mà mấy ngày không có gọi cho cô, ngay cả cuối tuần cũng không có tới tìm cô.
"Giang Trà, cậu và bạn trai đón Lễ Tình Nhân như nào?"
Hoa Vụ lười giải thích, chết lặng nói: "Bình thường."
Lễ Tình Nhân năm trước Phó Việt phát bệnh thần kinh, lôi kéo cô đến trên quảng trường phát tờ rơi, nói lương theo giờ rất cao.
Hoa Vụ làm sao lại vui vẻ làm được, ngồi xổm bên cạnh cặp tình nhân nhỏ lui tới trên quảng trường, Phó Việt một mình phát xong tờ rơi, sau đó ăn chùa được một bữa ăn tình nhân ở nhà ăn.
Bởi vì Phó Việt làm việc xuất sắc, mang đến cho nhà ăn không ít khách, cho nên ông chủ còn đưa tặng bọn họ hai cái cốc đôi.
Hoa Vụ vốn dĩ không định dùng, kết quả ngày hôm sau Phó Việt đã mang cái cốc cô chuẩn bị mang đến trường đập vỡ.
Hoa Vụ nhìn chằm chằm cái cốc trên bàn cái kia, tâm tình rất sầu.
"Bạn trai cậu lại rất nổi tiếng ở trường học bên cạnh, nghe nói nữ sinh thích anh ấy không ít, Tiểu Trà, cậu có cảm thấy nguy hiểm không?"
Hoa Vụ: "Không có."
Bạn học yên lặng giơ ngón tay cái lên: "Tự tin."
Hoa Vụ: "......"
Tự tin cái quỷ ấy.
Lễ Tình Nhân vừa vặn đúng vào nghỉ cuối tuần, Hoa Vụ vốn tưởng rằng Phó Việt sẽ gọi cho cô, kết quả đến buổi chiều, Phó Việt cũng chưa có động tĩnh.
"......"
Người khác đón Lễ Tình Nhân, tên này sẽ không chịu kích thích gì đi đưa tiễn người ta chứ?
Mắt thấy nhiệm vụ đã sắp tới hồi kết, cũng đừng đâm sau lưng cô chứ!!
Hoa Vụ vội vàng gọi điện cho Phó Việt, đáng tiếc điện thoại nhắc nhở không nằm trong vùng có sóng.
Hoa Vụ lại gọi cho Khổng Gia Hào.
Khổng Gia Hào đang hẹn hò với bạn gái, làm gì biết Phó Việt ở chỗ nào.
Cô gọi điện thoại một vòng, cũng không có ai biết Phó Việt ở chỗ nào.
Cô đến trường học bên cạnh tìm người, ngày thường Phó Việt đều một mình, ngoại trừ thời gian đi học, ngày thường bọn họ căn bản không gặp được hắn, ngày nghỉ càng không tìm được người này, làm sao biết được hắn ở đâu.
"!!"
Xong rồi!
Hoa Vụ xụi lơ trên ghế dựa, phảng phất như nghe thấy Diệt Mông vô tình thông báo cho cô 'nhiệm vụ thất bại'.