Câu “Cô nam quả nữ” này, luôn dễ dàng làm cho người ta chút bất tri bất giác nghĩ tới câu “Củi khô lửa bốc“.
Vì vậy, Phong Hoa tốt tâm đề nghị, bị hoàng đế bệ hạ không chút lưu tình bác bỏ:
“Không cần, trẫm tự mình cởi.”
Trình độ rườm rà của cung trang phi tầm không kém long bào bao nhiêu, dính ướt càng là vo thành một nắm.
Bình thường mặc vào đều có cung nữ bên cạnh hầu hạ, hiện tại lại để cho hoàng đế bệ tự mình hành động....
Ân, luống cuống tay chân.
Cuối cùng cũng đem cung trang cởi ra đưỡ, chỉ còn lại áo lót trắng...
Lúc này, Phượng Triêu Ca lại nhận thấy được một ánh mắt sáng rực.
Hắn vừa quay đầu, nhìn thấy Phong Hoa chẳng biết lúc nào đã ngồi vào trong Phong Đan bạch lộ trì.
Suối vàng màu ngà sữa nổi lơ lửng cánh hoa hồng đỏ, nhiệt khí lượn lờ bay lên, làm giữa lông mày người nọ tự dưng thêm vào một phần mê hoặc y hệt Bích Hải yêu linh.
Gặp quỷ rồi.
Rõ ràng đó là mặt trẫm!
Phượng Triêu Ca nhíu mày, ra lệnh: “Ngươi, quay đầu cho trẫm.”
Phong Hoa chỉnh lại chỗ ngồi trong suối nước nóng, ánh mắt trong lúc lơ đãng thoáng nhìn, thấy tai mỗ hoàng đế bệ hạ ửng lên màu đỏ khả nghi...
Đột nhiên, chớp chớp lông mày.
Nàng hững hờ quay mắt đi, không hề nhìn Phượng Triêu Ca nữa.
Thấy thế, Phượng Triêu Ca thân thể căng thẳng lập tức thả lỏng.
Đồng thời trong nội tâm nghi hoặc đến cực điểm.
Rõ ràng từ nhỏ được cung nhân hầu hạ thành thói quen, lúc thay quần áo nhất định có người ở bên cạnh, nhưng mà hắn mới vừa rồi bị Hoa Vân La nhìn, vậy mà lại cảm thấy... Khẩn trương?
Bất quá, trong nội tâm đến cùng nhẹ nhàng thở ra.
Khẩu khí nôn đến một nửa, Phượng Triêu Ca đưa tay cởi áo lót trắng...
Chỉ nghe thấy đạo thanh âm xuyên qua nhiệt khí mờ mịt nhiễm lên một phần lười biếng, hoa lệ mà tự phụ vang lên:
“Đã nói với Hoàng Thượng qua bao nhiêu lần rồi, kỳ thật không cần thẹn thùng, ta chỉ là nhìn lại thân thể của mình mà thôi.”
“...”
Phượng Triêu Ca không nói gì.
Đối mặt Phong Hoa thỉnh thoảng đùa giỡn, hoàng đế bệ hạ vẫn giữ được bình tĩnh.....cái quỷ!
Nếu như có thể, hắn cam đoan chỉ đánh nàng tàn phế!
Suối nước nóng rất rộng rãi, Phượng Triêu Ca cách Phong Hoa ở khoảng cách rất xa mới chậm rãi đích ngồi xuống.
Khói trắng bay lên, làm mờ đi khuôn mặt hai người.
Ngâm trong suối nước nóng, lại uống một chén thanh rượu.
Hàn khí trong cơ thể chậm rãi rút đi, cũng không lâu lắm thân thể lạnh buốt bắt đầu ấm lại, cảm giác say say cũng bị dần dần hiện ra...
Gương mặt xinh đẹp của Phượng Triêu Ca nhanh chóng hiện lên một tia đỏ hồng.
Thời điểm này, hắn nghe thấy Phong Hoa kéo dài ngữ điệu, miễn cưỡng hô: “Hoàng Thượng có cần ta giúp ngài kì cọ?”
“...” Đương nhiên Phượng Triêu Ca cự tuyệt.....”Không cần!”
Phong Hoa nhếch môi cười cười: “Thế nhưng... Ta cần.”
Tiếng nói hạ xuống.
Nàng đứng lên, từng cánh hoa dính trên người rơi xuống, từng bước một chậm rãi đến chỗ Phượng Triêu Ca.
Phượng Triêu Ca nhịn không được lui về sau lui, cho đến khi sau lưng dán lên thành ao bóng loáng.
“Lớn mật! Ngươi muốn kì cọ thì gọi cung nhân tiến đến, lại vẫn dám vọng tưởng trẫm hầu hạ ngươi, Hoa Vân La ngươi đừng được sủng ái mà kiêu ngạo...”
Vùng vẫy giãy chết a...
Nói nhảm nhiều quá.
Nữ hoàng bệ hạ nhẹ nhàng nâng cằm Phượng Triêu Ca, có chút cong lên môi, hững hờ hỏi:
“Hoàng Thượng muốn mở mang kiến thức....thế nào là lớn mật không?”
Nói xong, không chờ Phượng Triêu Ca trả lời, Phong Hoa cúi đầu hôn lên môi hắn!
- ----
Nữ hoàng bệ hạ lưu manh, sàm sỡ nam nhân nhà lành!!!!!