Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu

Chương 137: Chương 137: Chương 49




“Buộc siết ngực cho tới trưa, sao có thể thở được vậy?”

Phong Hoa chớp chớp lông mi, ngón tay thon dài xoa ngực Phượng Triêu Ca.

“Nơi đây, không khó chịu sao?”

Dưới lòng bàn tay là một mảnh kỳ dị xúc giác, mềm mại lại cứng rắn.

Phong Hoa cảm thấy thần kỳ lại mới mẻ, nhịn không được lại sờ soạng hai lần.

“... Không khó thở!”

Tiểu kiều thê đỏ mặt, đẩy tay nàng ra, đưa tay che ngực, “Coi như là ngộp chết cũng không cần ngươi lo!”

Phong Hoa cong môi cười cười, lưu chuyển lên vài phần tà khí cùng lẳng lơ: “... Khó mà làm được, đây là ngực trẫm! Vạn nhất siết chặt quá, từ C biến A, ngươi muốn bồi thường thế nào?”

Phượng Triêu Ca: “...”

Tuy rằng không biết A với C là cái gì, nhưng mà, trẫm vậy mà không phản bác được.

Mỗi lần Phong Hoa nói như thế, hoàng đế bệ hạ chỉ có thể cắn môi, mặt mũi tràn đầy sống không còn gì hối tiếc tùy ý nàng.

Phong Hoa giơ tay lên, động tác chậm rãi mà thuần thục, cởi bỏ trang phục thái giám trên người Phượng Triêu Ca.

Trong nội tâm sung sướng suy nghĩ.

Play trong văn phòng gì gì đó, có loại tình thú khác, rất là hấp dẫn.

Quần áo nửa mở lộn xộn.

Ngón tay như có như không va chạm vào mảng tế nhị trắng muốt mềm mại, mang theo một mảnh ngượng ngùng sợ run.

Đai lưng bị rút ra, tùy ý ném xuống đất.

Tiểu kiều thê nửa nằm trong ngực quân vương, bả vai hơi lộ ra, làm Dưỡng Tâm điện vốn trang nghiêm lại tăng thêm một phần kiều diễm xuân sắc phong quang...

“Ừm...” Phượng Triêu Ca cắn môi, ẩn nhẫn hơi hừ một tiếng.

Ngón tay thon dài kia, giống như ma chú bình thường khắp nơi châm lửa.

Trong bụng bay lên một cỗ cảm giác tê tê dại dại, rất nhanh tràn ngập đến tất cả xương cốt tứ chi.

Loại cảm giác này, Phượng Triêu Ca cũng không xa lạ gì.

Không phải là đêm đó tại phủ thái sư Vân Thường các...

Dừng lại, dừng lại, dừng lại.

Phượng Triêu Ca sắc mặt giận dữ đỏ bừng, cự tuyệt nhớ lại chuyện mất mặt như vậy.

Lần kia trúng dược là bất đắc dĩ, trẫm mới sẽ không lại để cho nữ nhân này..... nằm trên!

Đây là một vấn đề tôn nghiêm của nam nhân.

Nội tâm nam nhân thân thể tiểu kiều thê Phượng Triêu Ca, trong lòng kiên định nghĩ đến.

“... Được rồi. Buộc ngực đã mở ra, ngươi cũng đừng có.... như vậy.”

“Như vậy là sao? Ân... Như vậy....Vẫn là như vậy sao?”

Mỗ hoàng đế bệ hạ trong lòng suy nghĩ không muốn, ngoài miệng nói qua không muốn, thân thể lại thành thật cực kì.

Chịu không được Phong Hoa trêu chọc vài cái, rất nhanh thân thể liền không có tiền đồ...

Biến thành một vũng xuân thủy, mềm mại nằm trong lòng quân vương.

Một bên.

Hệ thống xấu hổ tim đập, trợn mắt há hốc mồm.

Nữ hoàng bệ hạ ngươi trêu chọc nữ... Phì, thủ đoạn trêu chọc nam đã tăng lên a!

Đế Quân đại đại đã không muốn rồi, ngài còn đi trêu chọc!

Sau đó, ô ô đát đát một màn, người ta có nên nhìn hay không đây.

Tu tu đát ~

Lúc này, cổng Dưỡng Tâm điện truyền đến một tiếng: “Hoàng Thượng ~”

Nữ tử một bộ hoa phục hồng nhạt, đầu đội trâm cài tóc Lưu Tô màu vàng, dung nhan xinh đẹp xuất hiện ở nơi này.

Đúng là Hoa Hương Trù.

Thừa dịp thị vệ bên ngoài Dưỡng Tâm điện không có ở đây, thời điểm không người trông coi, Hoa Hương Trù cuối cùng ngắm đúng thời cơ để thấy thiên nhan.

Nàng không khỏi vui đến phát khóc, tay ngọc nhắc làn váy, một đường chạy vào Dưỡng Tâm điện.

“Hoàng Thượng, nô tì cuối cùng cũng nhìn thấy ngài...”

“...”

Nghe được Hoa Hương Trù thanh âm, Phượng Triêu Ca vốn lâm vào ý loạn tình mê, lí trí lập tức giống như thủy triều trở về.

Lập tức, thân thể cứng đờ.

Dưới mắt ——

Hắn đang quần áo không chỉnh tề nửa nằm tại trong ngực Hoa Vân La, nếu như không phải Hoa Hương Trù đột nhiên xâm nhập, suýt chút nữa ngay tại Dưỡng Tâm điện làm.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.