“...”
Phong Hoa: Đừng có ỷ vào trẫm sủng ngươi, là ngươi có thể được sủng sinh kiêu, cưỡi lên trên đầu trẫm!
Ta cho ngươi biết, Tương Tử ngươi sẽ có ngày bị thất sủng, bị đày vào lãnh cung!
...
“Vào đây.”
Hứa Khả đem cô gái kéo vào phòng ngủ, mở đèn lên, quay người cầm hòm thuốc tới.
... Thay cô băng bó miệng vết thương?
Phong Hoa trừng mắt nhìn, nhìn thiếu niên xinh đẹp đang cụp mi xuống, mặt mày tinh xảo lộ ra một tia chăm chú, đang ngồi xổm trước người cô, nhẹ nhàng cầm cánh tay của cô, dùng miếng bông chấm thuốc nước bôi lên.
Vẻ chăm chú của hắn, dường như hiện tại đang làm một chuyện vô cùng trọng đại.
Hắn hiện tại ngồi xổm, cầm cánh tay của Phong Hoa, không giống như đang xức thuốc, ngược lại giống như.... kỵ sĩ trung thành đang hôn ngón tay của Nữ vương.
Tuy rằng biết rõ, chuyện này.... Tạm thời không có khả năng.
Nhưng cái giả thiết này, lại để cho tâm tình của nữ hoàng bệ hạ bắt đầu vui sướng.
Đôi môi hồng nhạt kia, cũng không khỏi có chút giơ lên.
Cánh tay thon dài của cô gái bởi vì bôi thuốc, lộ ra vết thương càng nhìn thấy mà giật mình.
Hứa Khả khẽ nhăn lông mày xinh đẹp lại, chợt ngón tay thon dài cầm lấy một cuốn lụa trắng...
Bọc bên trên một vòng một cách tinh xảo, thiếu niên đang nhẹ nhàng thắt nút lại thành một cái nơ, hơi nâng lên mắt lên, liền thoáng nhìn cô gái bên môi hiện lên một đóa lúm đồng tiền.
Động tác không khỏi trì hoãn vài phần, sau đó lên tiếng hỏi: “... Đang cười cái gì?”
“Khụ khụ.” Phong Hoa bị bóc mẽ, mất tự nhiên ho hai tiếng.
Cũng không thể nói cho ngươi biết, trẫm hiện tại tự sướng rằng ngươi quỳ xuống trước trẫm nói những lời trung thành, hôn lên ngón tay trẫm chứ?
Thời điểm này, nữ hoàng bệ hạ liền hoàn toàn phát huy ra sắc mặt dù thái sơn sụp đổ cũng không đổi theo bản năng.
Phong Hoa đem khóe môi cười vui vẻ thu lại, nghiêm mặt nói: “Trẫm... Tôi vừa mới cười sao?”
Không có chứ.
Trên khuôn mặt tinh xảo lãnh diễm của cô gái, viết ra ba chữ ngây ngốc.
Thiếu niên hững hờ liếc cô, sau đó nhàn nhạt lành lạnh nói: “Ồ, vậy là tôi có khả năng nhìn lầm rồi.”
Phong Hoa lập tức phụ họa, nghiêm trang nói vớ vẩn: “Ừm, nhất định là cậu nhìn lầm rồi.”
“A.”
Thiếu niên bật ra tiếng cười khẽ trầm thấp, mang theo một hương vị cười như không cười.
Cùng lúc đó, ngón tay nhẹ nhàng linh hoạt khẽ động....
Đã xong, kết thúc công việc.
“Tốt rồi, nhớ rõ hai ngày này không nên đụng nước.”
Hứa Khả một bên giống như bác sĩ dặn dò, một bên đem nước thuốc, miếng bông, cái kẹp cùng lụa trắng phân từng loại thu vào trong hòm thuốc.
Phong Hoa giơ cánh tay đã băng bó một vài tầng nhìn lên.
Băng bó không tệ, ít nhất không có đem cánh tay trẫm bó thành móng heo.
Nữ hoàng bệ hạ hài lòng thầm nghĩ.
Chợt, ánh mắt lười biếng lưu chuyển, nhìn về phía thiếu niên như muốn với hắn nói cái gì đó....
Lời đến khóe miệng, nhưng đáy mắt rơi vào xương quai xanh của thiếu niên dưới vạt áo màu đen có chút rộng mở, cứ như vậy bất tri bất giác nuốt những lời muốn nói xuống.
Phong Hoa trong ánh mắt nhiễm lên một phần kinh diễm.
Nam sủng của trẫm --
Thật, đẹp, mắt!
Trước khi Hứa Khả phát hiện, Phong Hoa kịp thời thu hồi ánh mắt sáng rực, đứng lên nói: “Sắc trời không còn sớm, tôi về phòng trước đây.”
“Ừm.”
Hứa Khả đáp lại một tiếng.
Hai người là chị em trên danh nghĩa, kì thực không có chút máu mủ nào, đã trễ như vậy còn ở chung một phòng, nếu bị người khác biết được...
Cũng không có gì hay ho.
Phong Hoa trước khi đi, suy nghĩ một chút: “Ừm, mì nguội rồi, khẳng định ăn sẽ không tốt, cậu... có thể đổ đi.”