Khóe mắt liếc thoáng qua thân ảnh thiếu niên bước vào phòng học dưới ánh sáng rực rỡ, Phong Hoa có chút cười lạnh.
Chuyện này nếu như ngươi không cho trẫm một lời giải thích, ngươi sớm muộn cũng sẽ bị trẫm đày vào lãnh cung!
Cực kỳ tức giận a.
Nhưng vẫn phải giữ vững mỉm cười.
Sự tức giận làm nụ cười của cô có chút biến hình, đồng thời trong lòng Phong Hoa cũng có chút hiếu kỳ ——
Trẫm đến cùng là làm cái gì sai khiến cho ngươi không nhìn nổi, mới phải hạ thấp một chút độ thiện cảm?
Lúc Hứa Khả bước chân hững hờ đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, nữ hoàng bệ hạ vẫn phải đem nụ cười vặn vẹo thu hồi, hướng chỗ hắn, lộ ra một lúm đồng tiền xinh đẹp chói mắt.
Đang muốn mở miệng nói chuyện...
[ Keng! Mục tiêu nhân vật Hứa Khả, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 55! ]
“...”
Nghe được độ thiên cảm lại lần nữa tăng lên, Phong Hoa lần nữa hiện ra vẻ mặt mộng bức.
“Chị?” Thấy cô gái xinh đẹp đang ngẩn ngơ, thiếu niên không khỏi nhìn sang, nghi ngờ nói một tiếng.
“Không có gì, học thôi!”
Phong Hoa mặt không đổi sắc nói, đem bộ dáng tươi cười thu hồi, quay đầu lại nhìn về phía trước.
Tay, lại lặng yên nâng lên, tại góc độ thiếu niên không nhìn thấy, vụng trộm sờ lên khuôn mặt của mình.
Tinh xảo, mịn màng, có co dãn.
Nữ hoàng bệ hạ thả tay xuống, không khỏi có chút ngạc nhiên thầm nghĩ:
Chẳng lẽ là bởi vì trẫm... Lớn lên đẹp?
-
Trẫm nhất định là đẹp chán.
Bằng không thì, tại sao có thể có thể khiến nhiều thần dân như vậy quỳ xuống chân trẫm?
Thẩm Phỉ Nhiên ôm đàn ghi-ta ở bên ngoài phòng học nhẹ nhàng đàn hát bài tình ca, khí chất ôn nhuận, hai mắt đa tình, thanh âm đều là uyển chuyển lưu luyến, thân là người được thổ lộ, Phong Hoa lãnh diễm lại tự luyến thầm nghĩ.
“Gió xuân tuy đẹp cũng so không được với nụ cười của người, những người chưa thấy qua cũng sẽ không rõ...”
Bản tình ca ôn nhuận đa tình, lại để cho không ít thiếu nữ đỏ mặt, không khí quanh thân tràn ngập phấn hồng.
“Trời ạ, là Thẩm Phỉ Nhiên, là tài tử ban nghệ thuật hệ âm nhạc của Thánh Anh, Thẩm Phỉ Nhiên ư!”
“Tài tử âm nhạc quả nhiên danh bất hư truyền, một khúc thổ lộ làm vẻ mặt hóa tình ca, vừa hát hay vừa đàn dễ nghe như vậy! Bất quá nghe nói so với đàn ghi-ta, Thẩm Phỉ Nhiên am hiểu nhất là Piano!”
“Thẩm tài tử hướng Hứa gia đại tiểu thư hát bản tình ca, có khí chất của nghệ thuật gia lãng mạn như vậy, hẳn không phải là tham lam Hứa thị phú quý đầy trời, nếu như đại tiểu thư gật đầu đồng ý, hai người thật đúng là tài tử giai nhân, một đoạn cẩm tú lương duyên nha...”
“...”
Thiếu niên xanh tươi một bên đôi mắt thâm tình, chân thành nhìn qua Phong Hoa, một bên khuấy động lấy đàn ghi-ta, chân dài tùy ý lười biếng giẫm ở trên ghế cao, cực kỳ có khí chất của một nghệ thuật gia theo chủ nghĩa lãng mạn, rất có thể đánh động nhân tâm.
Nhưg mà nữ hoàng bệ hạ là người bình thường sao?
Trong mắt Phong Hoa, những thứ này bất quá là chỉ là trò vặt lừa gạt thiếu nữ ngu ngốc.
Trẫm kiếp trước đã thấy qua rồi.
Phong Hoa mặt không thay đổi mỉm cười.
Rõ ràng là đường cong sơ lãnh giễu cợt, lại bởi vì đôi môi hồng phấn giảm đi chút lực sát thương, trông giống như phải là một người có tâm tình tốt, khóe môi mới nhếch lên.
Vừa tươi đẹp lại vừa gây đau đớn cho ánh mắt người khác.
“Thẩm Phỉ Nhiên, tài tử nghệ thuật hệ âm nhạc, nghe nói tương lai cực kỳ có thể nhận giải Vienna Golden Music Hall Piano...”
Hứa Khả chẳng biết lúc nào đi đến bên người cô, đôi môi như hoa hồng nở rộ chậm rãi nhấn rõ từng chữ.
Cuối cùng, trước ánh mắt kinh ngạc của Phong Hoa, ngoặt môi cười cười, nhẹ nhàng nói.
“Lại nói tiếp, người này cùng Hứa gia đại tiểu thư... Rất là xứng đây.”