A..., mùi vị gì đây? Hư hết rồi nha ~”
Phong Hoa ánh mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, cố ý làm ra bộ dạng nghi hoặc.
Một bên nghiêng ngửi trên người Phượng Triêu Ca.
Một bên ngoắc môi một cái, ngữ khí hài hước hỏi.
“... Nguyên lai là ghen hả?”
“...”
Phượng Triêu Ca cắn môi dưới, không nói gì.
Giờ này khắc này, hắn rất muốn phản bác một câu:
Ghen?
Ha ha.
Cảm xúc ngây thơ như vậy, trẫm làm sao sẽ có được? Trẫm không cần sĩ diện chắc?
Thế nhưng là ——
Dưới con mắt Phong Hoa cười như không cười, Phượng Triêu Ca vậy mà chột dạ, một chữ đều nói không nên lời.
Không sai.
Hoàng đế bệ hạ ghen rồi.
Coi như là biết rõ, Hoa Hương Trù là muội muội ‘Hoa Vân La’, là máu mủ ruột thịt có chút nồng hậu kia.
Nhưng mà, khi Phong Hoa phái Từ Hỉ tới đây truyền lệnh, nói hôm nay nàng sẽ ngủ lại Ngưng Hương cung một đêm.
Một cỗ ghen tuông khó nói lên lời không nhịn được... truyền lên đến đầu.
Thời điểm một mình trong phòng, Phượng Triêu Ca mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng ——
Hắn lại cảm thấy tối nay đặc biệt dài dằng dặc, đứng ngồi không yên, tâm tình bực bội, thậm chí nhịn không được suy nghĩ nhiều...
Đều là vì hắn để việc này trong lòng.
Hóa ra, đây chính là ghen.
Cái nhận thức này, để cho Phượng Triêu Ca cảm thấy vừa mừng rỡ vừa ảo não.
Hắn có chút không muốn thừa nhận, không có trả lời hoặc phản bác Phong Hoa, chỉ mất tự nhiên di chuyển ánh mắt ——
Tránh đi gương mặt người trước như liệt hỏa sáng rực, đôi mắt ôn nhu như hoa đào ngày xuân.
Ai ngờ, trong lúc lơ đãng đảo qua vạt áo long bào.
Phía trên, một dấu son môi hoa hồng, thình lình ánh vào đáy mắt Phượng Triêu Ca, mang theo ý tứ nhìn thấy mà giật mình.
... Phải có nhiều thân cận, mới có thể ở cái nơi này lưu lại dấu son môi?
Tiểu kiều thê lập tức cảm thấy đau xót bốc lên, mặt không biểu tình, ngữ khí lạnh lẽo:
“Ai ghen hả? Trẫm buồn ngủ, chính ngươi từ nơi nào thì lăn về nơi đó đi!”
“... Ân, không ghen.”
Nữ hoàng bệ hạ tỏ vẻ, thời điểm này, nhất định phải bày ra thực lực Tổng giám đốc bá đạo sủng tiểu kiều thê.
Phong Hoa hơi dừng một chút, rồi tiếp tục nói:
“Chẳng qua là bình dấm chua đổ mà thôi.”
Phượng Triêu Ca: “...”
Trẫm vậy mà không phản bác được.
“Không phải nói muốn ngủ rồi hả? Ngủ cùng một chỗ nha.”
Phong Hoa đưa tay, ống tay áo hơi phất lên, ngữ khí không đếm xỉa mỉm cười nói.
Phượng Triêu Ca nhường lối, ánh mắt ghét bỏ xẹt qua dấu son trên áo, nhổ ra một chữ: “Cút.”
“... Ái phi như ngươi thật vô tình, thật sự làm trẫm thật thương tâm.”
Phong Hoa tuy là nói thế, nhưng trên mặt lại không có một tia thương tâm nào, ngược lại khóe môi kéo lên, đưa tay phối hợp cởi bỏ áo bào.
“Ngươi làm gì?” Phượng Triêu Ca nhìn thấy động tác này, không khỏi cảnh giác nhìn nàng, hỏi.
Phong Hoa giơ tay cởi một cái, áo bào nhanh chóng rơi xuống đất ——
“Ngươi không phải là chú ý ấn ký do Hoa Hương Trù lưu lại sao, hiện tại... Đã hài lòng chưa?”
Trong ánh sáng cung đình chiếu rọi, “nam tử” trên người chỉ còn lại có một bộ áo trắng, nâng mặt mày lên nhìn hắn.
Ánh mắt kia thâm thúy trong, như ngưng tụ lại vô số ánh sao.
Ôn nhu, cưng chiều, kinh tâm.
Trong lòng Phượng Triêu Ca nhảy dựng, cố gắng khống chế không để cho khóe môi hất lên, cố ý sắc làm ra thần sắc nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói ra:
“Ai nói trẫm chú ý đến nó.... Trẫm nói rồi, trẫm không ghen!”
A.
Nam nhân, tên của ngươi nên đổi thành khẩu thị tâm phi.
Phong Hoa ánh mắt khẽ chuyển, giả bộ như không có trông thấy mỗ hoàng đế bệ hạ nào đó lặng yên nâng khóe môi.
Đột nhiên mở miệng nói...