Hoa Hương Trù lại không có ánh mắt tốt.
Thấy Phượng Triêu Ca sắc mặt kỳ dị cổ quái, nàng chỉ cho là vị thứ tỷ “Hoa Vân La “ này ngày xưa sủng quan lục cung đang nổi cơn ghen.
Nghĩ vậy, càng thấy sung sướng.
“... Muội muội thân thể không khỏe, suýt nữa thất lễ trước mặt tỷ tỷ.”
Hoa Hương Trù ánh mắt cố ý liếc qua Phượng Triêu Ca.
Ngữ khí may mắn dâng lên một vòng dương dương đắc ý khoe khoang:
“Bất quá, đây thất lễ ngược là chuyện nhỏ, vạn nhất thật sự ngã xuống, ngược lại là đại sự thập phần khẩn yếu.”
“Bởi vì nói không chừng, tối hôm qua lúc muội muội hầu hạ hoàng thượng, trong này cũng đã... Hoài long tự!”
Nói qua.
Tay Hoa Hương Trù ở trước mắt Phượng Triêu Ca xoa bụng của mình.
“...”
Phượng Triêu Ca: Trẫm hiện tại chán ghét nghe mấy chữ hoài long tự này!
-
Hậu cung, Hoa Hương Trù nhất thời thịnh sủng vô song.
Tiền triều, Phong Hoa chặt đứt vây cánh Thanh Hoa thái sư.
Bàn tay trắng nõn phát động Càn Khôn, bất động thanh sắc dấy lên một mảnh gió tanh huyết vũ.
...
Đảo mắt, một tháng trôi qua.
Ngưng Hương cung.
Tối hôm qua Hoa Hương Trù lại là một đêm xuân phong, được Đại cung nữ Thấm Lục hầu hạ đứng dậy.
Đang dùng đồ ăn sáng lúc, ngửi thấy hương vị cháo cá, nôn ọe vài tiếng.
“Đây là cái mùi gì, tanh như vậy, Bổn cung ngửi thấy thật là khó chịu!”
Hoa Hương Trù nhíu lông mày, cầm lấy khăn bịt lại miệng mũi, vẻ mặt ghét bỏ yếu ớt quát lên:
“Thấm Lục, mau đưa thứ này đổ đi cho Bổn cung, Bổn cung không muốn gặp lại nó!”
Cháo cá bị cung nhân vội vàng mang xuống.
Hoa Hương Trù nhưng như cũ đưa tay vỗ vỗ ngực, sắc mặt khó chịu, “Bổn cung ngày hôm nay đây đến cùng là thế nào...”
Lúc này, Thấm Lục tiến lên, chần chờ nói:
“Nương nương, nô tài nhìn người hôm nay ngửi thấy mùi cháo cá liền nôn ọe, ngược lại là giống như nương của nô tì mang thai đệ đệ ngày xưa.”
“...”
Hoa Hương Trù hơi ngẩn ra, chợt trong mắt đẹp hiện ra sắc thái kinh hỉ, “Ngươi nói là --”
Nàng thận trọng dùng hai tay xoa bụng của mình, “... Bổn cung đã hoài long chủng rồi hả?”
“Đây, nô tì cũng không xác định.” Thấm lục đề nghị, “Không bằng xin ngự y tới đây khám thay nương nương một chút?”
Không qua chốc lát, ngự y đi đến.
Dưới mắt, người nào không biết, vị nương nương này mới là phi tử trong được sủng ái nhất trong nội cung.
Ai dám lãnh đạm nửa phần?
Tự nhiên là gấp gáp đi vào Ngưng Hương cung.
Ngay cả thở gấp cũng không kịp, trực tiếp bắt mạch cho Hoa Hương Trù.
Ngự y ngưng lông mày, sắc mặt rất nghiêm túc.
Một lát, ánh mắt hắn bắn ra một vòng quang mang, trên mặt lộ ra nét vui mừng.
Thu tay lại ôm quyền, hướng Hoa Hương Trù nói:
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, nương nương có hỉ mạch a!”
Lời vừa nói ra, việc Hoa Hương Trù có tin mừng, như gió lớn thổi qua nội cung, thậm chí thổi đến triều đình.
Sau khi hạ triều, Phong Hoa được mời đến Ngưng Hương cung.
“Hoàng Thượng...”
Hoa Hương Trù đứng dậy chào, đi tới một nửa, bị Phong Hoa đưa tay nâng dậy.
“Ái phi bây giờ là người mang long tự, hết thảy phồn văn lễ tiết cũng có thể miễn đi, về sau nhìn thấy trẫm không cần phải làm đại lễ như thế.”
Hoa Hương Trù tự nhiên là vẻ mặt vui mừng đáp ứng.
Đây là thánh sủng, trong nội cung này Hoa Hương Trù nàng coi như độc nhất đây.
Ngay cả “Hoa Vân La” chỉ sợ đều không có quyền lợi lớn như vậy, nhìn thấy Hoàng Thượng không hành lễ.
Nàng cuối cùng cũng --
Đem “Hoa Vân La” đạp xuống!
Phi tần có thai, dựa theo luật Thiên Thánh, theo lý nên sắc phong.
Hoa Hương Trù được sắc phong làm một trong tứ phi - Thục phi.
Ngày sắc phong.
Phong Hoa đưa ra lời hứa: “Đợi ái phi sinh hạ long tự, trẫm liền sắc phong hắn làm thái tử.”