Giọng điệu thần thái của Hứa Khả, kể cả hành động đều tự nhiên như vậy, không khác gì lúc bình thường.
Nhưng, Phong Hoa nhạy bén phát giác được một tia khác thường.
Không có căn cứ, chỉ là một cái trực giác.
Trực giác rằng hắn ——
Giống như sau khi quay người rời đi thì có thể sẽ không trở về.
Cuối cùng phải... bắt đầu sao?
Kéo xuống bề ngoài ôn nhu mềm mại để lộ ra rậm rạp ác ý bên trong...
Lúc này đây tính cách thật của hắn hiện ra.
Hắn đã chờ trong một ngày, chắc hẳn bây giờ đã là không thể chờ được nữa?
Vậy trẫm sẽ không ngại —— thành toàn ngươi!
Để trẫm xem một chút chờ đợi phía trước sẽ là những âm mưu gì.
Phong Hoa cười cười, trả lời một chữ “Được“.
Con ngươi trong lông mi dài nhọn như tiệp vũ, rất nhanh lóe lên một tia châm chọc rồi biến mất.
Thiếu niên cong ngoặt môi, nhẹ nhàng quay người.
Nhìn từ đằng xa đi tới, hai bóng người trùng điệp cùng nhau, vậy mà bất ngờ... Có chút tương tự.
-
“Lão đại, người mà chúng ta phải bắt là công tử Hứa Khả của Hứa thị tài phiệt, chúng ta bắt cô gái này làm gì?”
“... Đây không phải là sẽ bắt nhầm người sao! Đầu heo! Ai bảo bọn họ mặc quần áo giống nhau như vậy, cách xa như vậy thoạt nhìn không sai biệt lắm, lão tử làm sao biết bắt lộn người?!”
Tiểu đệ ngữ khí kinh sợ nói: “Nếu biết là nhầm người, vậy tại sao không thả cô gái này đi để đi bắt Hứa Khả?”
Lão đại đập một cái trên cái ót của tiểu đệ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nổi giận quát:
“Ngu! Thả cô ta đi khẳng định sẽ đánh rắn động cỏ! Cô gái này là bạn gái Hứa Khả, hai người thoạt nhìn có tình cảm không tệ, Hứa Khả nhất định sẽ tới cứu. Chúng ta chỉ cần bắt cô gái này, không lo Hứa Khả sẽ không đến!”
...
Không.
Hắn sẽ không tới.
Phong Hoa ngồi dưới cỗ xe lắc lư, tay chân bị dây thừng trói lại, con mắt bị bịt mằng miếng vải đen, bị ném vào thùng xe tải, bị đưa đi đến nơi hẻo lánh, trong lỗ tai nghe được bọn cướp nói chuyện, nhàn nhạt thầm nghĩ.
Có lẽ là vì đã sớm có dự liệu, giờ khắc này trong lòng của cô bình tĩnh không gợn chút sóng.
Kiên nhẫn nghe xong bọn cướp nói, trừ người mua thần bí trong miệng bọn họ ra, Phong Hoa không có lấy một tia đầu mối hữu dụng.
Đã như vậy, cô cũng không cần ủy khuất chính mình.
Phong Hoa bắt đầu cởi bỏ dây thừng đang trói chặt hai tay cô ở sau lưng.
Rất tốt, bất quá chỉ là phương thức buộc chặt đơn giản nhất, thực sự không phải là thắt nút chết không thể mở ——
Thấy Phong Hoa chỉ một tay trói gà không chặt, là một cô gái nhu nhược, hơn nữa mục tiêu của chúng là Hứa Khả, chỉ muốn bắt cô để dụ dỗ mục tiêu đi ra, bọn cướp không khỏi phớt lờ, chỉ tùy tiện trói lại.
Bọn họ sao có thể nghĩ ra, đây căn bản không phải đóa hoa nhỏ yếu, mà là một đóa Bá Vương Hoa.
Lông mi đen dài cụp xuống, làm nổi bật đôi môi lửa đỏ như máu, có chút nhếch lên chính là một đường cong xinh đẹp tàn sát thiên hạ.
Ngón tay nhẹ nhàng hoạt động, hướng vào góc độ xảo trá...
Cái dây thừng thô cứng cứ như vậy không tiếng động mà tróc ra.
Hết thảy đều lặng yên không tiếng động.
Hệ - thái giám - thống chỉ đứng ngoài quan sát: “!!!”
Không nghĩ tới bệ hạ người bây giờ trông thật đáng sợ, làm tiểu bảo bảo như ta sợ hết hồn!
Một đồ vật lạnh buốt đụng vào cái ót của lão đại.
Cô gái thanh âm trầm thấp, giống như tử thần chuẩn bị thu hoạch sinh mệnh, ở bên tai nhẹ nhàng hàng lâm:
“Dừng xe, nếu không, tôi.... giết ông.”
Giọng điệu đẫm máu lạnh như băng, ngậm lấy một tia đậm đặc sát ý, đậm đặc đến mức làm cho người ta không dám hoài nghi lời nói của cô.
Đây là...
Phải là người giết hàng ngàn người, từng dính không biết bao nhiêu máu tươi trên tay, mới có thể có khí thế sát phạt như vậy.