Hệ thống nghe vậy, lập tức im lặng.
Đế vương trời sinh tính mẫn cảm đa nghi, nữ hoàng bệ hạ so với ai khác còn rõ ràng hơn.
Dù cho giải thích, ngoại trừ vẽ vời cho thêm chuyện ra bên ngoài, còn lại đều không dùng được.
Nữ hoàng bệ hạ kiêu ngạo, làm sao sẽ cho phép mình làm chuyện ngốc nghếch như vậy?
Cho nên...
Nhìn bệ hạ đây bình tĩnh, chắc hẳn có lẽ đã sớm có kế sách ứng đối..... phải không?
Kết quả.
Phong Hoa chẳng qua là ăn uống no đủ, nằm ở trên long sàn ngủ một giấc, sáng ngày hôm sau gọi người hầu hạ rửa mặt, mặc long bào vào triều sớm.
Kim Loan điện.
Đan bệ phía trên.
Phong Hoa ngồi ở long ỷ hoàng kim, cao cao tại thượng nhìn xuống quần thần.
Phía dưới.
Quan văn lấy Hoa thái sư cầm đầu, võ tướng lấy Trấn Quốc Đại tướng quân Vương Vi cầm đầu, dựa theo quan chức lớn nhỏ, phân biệt đứng thẳng thành hai nhóm.
Văn võ bá quan cầm trong tay ngọc hốt, duỗi vạt áo mà đứng, ánh mắt thống nhất nhìn thẳng phía trước.
Lúc bóng người màu vàng ở đằng xa ngồi xuống là lúc, nhao nhao không hẹn mà cùng hô to:
“ Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Phong Hoa giơ lên tay áo nói: “Các vị ái khanh bình thân.”
Nàng trong lòng đối với hệ thống nói: “Ngươi xem, ngoài kia chính là giang sơn của trẫm, phía dưới đều là con dân của trẫm.”
Hệ thống giả làm thái giám tổng quản: “.....”
Nó thật sự rất muốn nói một câu:
Bệ hạ, ngài chỉ có thể trị vì giang sơn 3 tháng, xin thỏa thích hưởng thụ thời gian làm (giả) vua (mạo) đi!
Lúc này, giám tổng quản Từ công công tuân nói: “Có việc khởi bẩm, vô sự bãi triều ——”
Quần thần bẩm báo đi một tí việc vặt.
Đến hệ thống không thể không thừa nhận, nữ hoàng bệ hạ ban phát hoàng ân, xử lý vô cùng hoàn mỹ.
Cuối cùng.
Nhân vật BOSS phản diện lớn Hoa thái sư từ từ đứng ra, có chút xoay người cúi đầu nói: “Hoàng Thượng, thần có việc khởi bẩm.”
Phong Hoa đầu ngón tay hờ hững gõ nhẹ vào long ỷ.
Cố ý đem vị thái sư quyền nghiêng triều chính này gạt sang một bên.
Thẳng đến Hoa thái sư sắp cúi người không nổi, lúc này mới chậm rãi nói ra một chữ:
“Nói.”
Hoa thái sư mặt không đổi sắc thẳng người lên, “Nghe nói Hoa phi chọc giận Hoàng Thượng, bị giáng chức đuổi đến U Tuyền cung, thần cả gan dám hỏi một câu, không biết việc này có thật không?”
Tiết mục cuối cùng cũng tới.
Lưu châu bên trên vương miện của thiên tử rủ xuống, có chút che lại mũi nhọn trong mắt Phong Hoa.
Giọng nói của nàng lười biếng mà trêu tức: “Trẫm ngược lại không biết, Hoa thái sư từ lúc nào đã bắt đầu quan tâm tới hậu cung của trẫm?”.
Hí...
Quần thần nhịn không được ở trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh.
Một thần tử quan tâm tới hậu cung thánh thượng.
Chuyện này nói nhỏ đi, là lo lắng con gái trong nội cung.
Nói lớn chuyện ra, chính là rắp tâm làm loạn a!
Hoa thái sư nếu đã dám hỏi, tự nhiên liền có kế sách ứng đối.
Hắn mặt mày cũng không có động một cái: “Gia sự của thiên tử cũng là quốc sự.”
Một câu nói, đem bầu không khí khẩn trương cứng ngắc mà Phong Hoa tận lực kiến tạo, bốn lạng đẩy ngàn cân trừ khử đi mất...
Phong Hoa không nghĩ tới dùng việc này có thể lật đổ vị gian thần dã tâm bừng bừng này, bị Hoa thái sư nói một câu đáp trở về, trong nội tâm cũng rất bình tĩnh.
Nàng trả lời vấn đề của Hoa thái sư: “Hoa phi chọc giận trẫm là không sai...”
Hoa thái sư màu mắt hơi sâu, đang muốn nói ra rằng muốn đem tiểu nữ Hoa Hương Trù đưa vào cung cho Hoàng Thượng để bồi tội.
Phong Hoa tại lúc này ngữ điệu xoay chuyến:
“Bất quá trẫm cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy tính tình Hoa phi thập phần thú vị.
Chỉ là thời điểm ở phủ thái sư hơi thiếu dạy dỗ, phải cho nàng đến U Tuyền cung ở hai ngày, mới làm giảm đi tật kiêu ngạo.
Mấy ngày nữa lại đem Hoa phi trở về, khôi phục phong hào.”
Âm thanh lười biếng mỉm cười, lắng nghe còn mang một chút hương vị cưng chiều.
Giống như là đang dạy dỗ tình nhân nhỏ đang nháo loạn.
Hoa thái sư đã lời đến khóe miệng, cứ như vậy nuốt trôi trở vào: “...”
Nói thật bản thái sư không hiểu nhiều lắm về những người trẻ tuổi như các ngươi.