Phong Hoa cùng tiểu mỹ nhân ngư đi vào bờ biển.
Ân.
Thưởng mặt trời mọc.
Biển lớn màu xanh lam như có kim quang rơi vãi, tạo thành một tầng trên lưu động nhỏ vụn lóng lánh.
Đẹp đến nỗi khiến người sợ hãi thán phục.
Tại một khắc mặt trời hoàn toàn mọc lên, Phong Hoa biết rõ lời nguyền Hải yêu sắp biến mất, chính mình sẽ biến trở thành Isabela.
Vì vậy, nàng nhẹ nhàng quay đầu, đối với tiểu mỹ nhân ngư đang ngẩn ngơ ngắm cảnh nói:
“Mascezel, ngươi xem, ban đêm nước biển đen kịt, ban ngày nước biển đẹp như thiên đàng.”
“Cùng một bờ biển, ban ngày hay ban đêm lại không giống nhau.”
Mascezel đầu quả tim khẽ động.
Ban ngày hay ban đêm đều không giống nhau...
Hắn bỗng nhiên nghĩ ra, Isabela không đúng ở chỗ nào?
Tối hôm qua “Isabela” thật giống như... Không biết hắn.
—— có lẽ, ta có lẽ nên gặp lại Isabela, hỏi cho rõ ràng.
—— coi như là Isabela không thích Mascezel, hắn cũng có thể cùng nàng nói tạm biệt, sau đó rời đi.
—— Mascezel không muốn làm một tiểu mỹ nhân ngư vong ân phụ nghĩa.
Tiểu mỹ nhân ngư nhẹ nhàng trong lòng tự nhủ.
Băng tròng mắt màu xanh lam một lần nữa tách ra hào quang sáng rực.
Ngay tiếp theo gương mặt xinh đẹp trở nên tươi cười rạng rỡ, càng phát lóng lánh chói mắt.
“Mascezel, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Đem tthần sắc thiếu niên thu vào đáy mắt, Phong Hoa toát ra một tia hững hờ cười.
Thanh âm khàn khàn như mị như ảo mà hỏi.
“Mascezel đang nghĩ, có lẽ ta nên đi gặp Isabela một lần.”
Tiểu mỹ nhân ngư không có giấu giếm, hoặc là nói hắn không muốn giấu giếm Nữ Vu đại nhân.
Bất quá, hắn lo lắng...
Thần sắc Mascezel có chút tâm thần bất định, cắn cắn môi, hỏi: “Nữ Vu đại nhân, ngươi có.... mất hứng hay không?”
Không biết vì cái gì, tại thế giới loài người sinh sống một đoạn thời gian, Mascezel cảm thấy, nêdu hắn đi gặp Isabela, Nữ Vu đại nhân sẽ phải tức giận mới đúng.
Ai ngờ.
Thiếu nữ thần bí mắt đen tóc đen, dưới lưu quang rực rỡ, cặp môi đỏ mọng như hoa hồng giơ lên.
Lãnh diễm xinh đẹp, không có lấy một chút sinh khí.
Nàng thậm chí nói: “Mascezel, muốn đến thì đến đi. Lúc này mà nghĩ tới nàng, ngươi nên đứng dậy đi gặp đi.”
“...”
Nghe được câu trả lời hào phóng như vậy, Mascezel chẳng những không có cao hứng, ngược lại cảm thấy trong ngực buồn buồn.
Hóa ra, tiểu mỹ nhân ngư đi gặp Isabela, Nữ Vu đại nhân vậy mà một chút cũng không thèm để ý sao?
Dù Mascezel đã hy vọng Phong Hoa không nên tức giận, nhưng giờ khắc này lại thấy buồn rầu vì nàng không tức giận.
Thật là quá xoắn xuýt.
Tiểu mỹ nhân ngư đáng thương chỉ biết bối rối, cũng không biết ——
Isabela công chúa và Nữ Vu đại nhân, kỳ thật.... là cùng một người.
Bất kể là Isabela, hay là Nữ Vu, người tiểu mỹ nhân ngư đi gặp đều là nàng. Phong Hoa tự nhiên không có gì để mất hứng.
Thời gian lời nguyền hải yêu mất đi hiệu lực sắp đến rồi.
—— không thể để cho Mascezel nhìn thấy hình ảnh Nữ Vu biến thành Isabela được.
Vì vậy, Phong Hoa nói: “Mascezel, nhắm mắt lại.”
Bởi vì Nữ Vu đại nhân bình thản trả lời, Mascezel đang buồn mà nghe được một câu nói kia, lập tức khẩn trương ngượng ngùng lên.
Nữ Vu đại nhân là muốn... hôn hắn sao?
Nghĩ tới đây, lông mi dài của tiểu mỹ nhân ngư vụt sáng hai cái, nhẹ nhàng run rẩy rủ xuống.
Có chút ngừng thở, trong nội tâm vừa chờ mong vừa ngượng ngùng.
Phong Hoa không để cho tiểu mỹ nhân ngư thất vọng.
Chẳng qua là, không giống với mập mờ như lửa triền miên trong dĩ vãng.
Nụ hôn này, lướt qua liền thôi, mát lạnh mà ôn nhu.
“Mascezel, Nữ Vu không thể nhìn thấy ánh mặt trời, ta phải rời đi.”
“Nếu như trong nội tâm có nghi hoặc, vậy thì đi gặp Isabela đi.”