Xuyên Nhanh: Nữ Đế Giá Đáo, Cường Thế Liêu

Chương 210: Chương 210: [TG4]: Thiếu soái cùng tiểu kiều thê (10)




“Không cần!”

Liên Mị lập tức kéo bàn tay Phong Hoa ra, cắn răng nói.

“Hả?”

Thấy ‘Thiếu niên’ vẻ mặt có chút không hiểu nhìn về phía mình, Liên Mị lập tức kịp phản ứng.

Ý thức được tâm tình của mình quá mức kịch liệt, hắn mấp máy môi, mở miệng giải thích:

“Hay để Liên Mị tự mình làm đi,... Phu quân ngài nên đi tới Tiền viện, chiêu đãi khách nhân trước, để tránh bị bàn tán.”

“Bàn tán thì bán tán, bản thiếu soái chẳng lẽ còn phải sợ bọn họ hay sao? Liên Nhi, phu quân nhà nàng rất lợi hại đấy.”

Phong Hoa khiêu mi cười cười, một bộ dáng công tử phong lưu.

“So với cùng đám công tử kia uống rượi, phu quân càng muốn giúp Liên Nhi thay đồ”.

Ngữ khí khinh bạc lướt lên nhè nhẹ ý mập mờ.

Dù là Liên Mị tính cách lãnh diễm, trước mắt cũng không nhịn được mà đỏ mặt tới mang tai.

Một nửa xấu hổ với vị phong lưu ngả ngớn này, một nửa lo lắng thân phận của mình sẽ bị bại lộ.

Đương nhiên Phong Hoa biết rõ nguyên nhân Liên Mị khẩn trương như vậy.

Bất quá...

“Bộ đồ này, ta cần phải giúp nàng thay ra.”

Nói xong.

Ngón tay xinh đẹp một lần nữa đụng vào vạt áo của Liên Mị.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, tiếng nói réo rắt như suối, vang lên bên tai Liên Mị, mang theo hương vị triền miên.

“Mũ phượng và áo cưới nữ tử cả đời chỉ được mặc một lần, Liên Nhi là vì ta mà mặc vào, tất nhiên phải là do ta cởi.”

“...”

Liên Mị còn có thể phản bác như thế nào?

Cự tuyệt nữa, chỉ sợ cũng sẽ khiến cho Diệp Lan hoài nghi.

Liên Mị chỉ đành mặc kệ Phong Hoa.

Mỹ nhân có chút nhẹ rủ xuống lông mi dài nhọn, mũ phượng minh châu lóng lánh bị tháo xuống, một mái tóc dài đen nhánh như thác nước rũ xuống, tán loạn tại đầu vai cùng sau lưng.

Trên vạt áo, từng hạt châu cùng những nút áo phiền phức lần lượt bị khấu trừ...

Mũ phượng ál cưới đều bị cởi ra.

‘Thiếu niên’ dừng ánh mắt lại tại ngực của mỹ nhân trong ba giây đầu, ánh mắt sáng quắc.

Liên Mị thầm nghĩ không ổn.

Ai ngờ...

Sau một khắc.

Chỉ nghe thấy đạo thanh âm réo rắt, có chút nghi ngờ nói: “Liên Nhi, tại sao ta có cảm giác ngực của nàng....”

Liên Mị đang muốn nói chuyện.

Phong Hoa chậm rãi đem mấy chữ cuối cùng bổ sung thêm: “Có chút bé a.”

Liên Mị: “...”

A.

Đây không phải lời nói thừa sao.

Nam tử làm sao có thể có ngực như nữ tử chứ? Thiếu soái ngươi nghĩ quá nhiều.

Hết lần này tới lần khác, nữ hoàng bệ hạ biết thừa chân tướng mà vẫn tỏ vẻ nghiêm trang nói: “Bất quá Liên Nhi nàng yên tâm, nghe nói nữ tử sau khi kết hôn sinh con thì ngực tức khắc sẽ lớn.”

Nói qua, thừa dịp Liên Mị bị lời nói của nàng làm kinh ngạc đến ngây người, Phong Hoa vươn tay cố ý ở chỗ nào đó nhéo nhéo, giả bộ như không biết đó là ngực của nam tử, bình luận:

“ Bộ ngực này của nàng vẫn còn có khả năng cứu vớt.”

“...”

Liên Mị: Cảm thấy thực kinh hoàng.

Cứu vớt cái gì gì đó, đó là không có khả năng, vĩnh viễn không thể nào.

Đùa giỡn xong, Phong Hoa ung dung thong thả thu tay lại.

Đúng vào lúc này, một gã sai vặt chạy tới, vội vàng ở ngoài cửa bẩm báo nói:

“Thiếu soái, Trương công tử nhà Đốc Đô, Trần công tử nhà tướng quân, còn có... Bọn họ toàn bộ đều chờ đợi người đến uống rượu đây, phái tiểu nhân tới đây bẩm báo một câu, người lúc nào thì tới?”

Bên trong.

Phong Hoa nghe vậy, đối với mỹ nhân nói: “Ta phải đi trước.”

“... Phu quân đi thong thả.”

Liên Mị cuối cùng thở dài một hơi, nhưng không ngờ...

“Tới đây, cho phu quân một nụ hôn tạm biệt.” Phong Hoa đôi mắt đen tối nhìn chằm chằm vào Liên Mị, mặt không đổi sắc ra lệnh.

Ánh mắt kia, rõ ràng như muốn nói: Ngươi không hôn, ta liền không đi.

Vì để tiễn vị thiếu gia này đi, Liên Mị đành phải cắn răng kiên trì.

Biểu lộ thấy chết không sờn, có ý muốn hôn bên mặt Phong Hoa một chút...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.