Liên Mị ——
Không phải là hoa đán của gánh hát Lê Viên sao?
Phong Hoa không khỏi nâng trán.
Một nữ nhân, sao có thể đi công lược một nữ nhân khác?
Chẳng lẽ, lần này lại để cho trẫm... Diễn bách hợp?
Quả thực phát rồ.
Hệ thống lập tức chạy đến xoát cảm giác tồn tại, nói với Phong Hoa:
“Bệ hạ, loại chuyện bách hợp này không thể nào phát sinh, vĩnh viễn không có khả năng phát sinh.”
Coi như là để cho bệ hạ người cùng Đế Quân đại đại làm ca kĩ, đều khó có khả năng là loại bách hợp đó nha.
Hệ thống trong lòng nói.
“Cho nên?” Phong Hoa chớp chớp lông mi tinh xảo, “Liên Mị là...”
“Đế Quân đại đại đáng yêu như vậy, nhất định là nam hài giấy rồi “
Thái giám tổng quản tỏ vẻ manh manh.
“...”
Phong Hoa: A.
Đều là sáo lộ.
Ưu nhã chuyển động hai chân thon dài, giày quân nhân đen nhánh đạp lên mặt đất.
Cùng lúc đó, Phong Hoa có chút giơ cằm nói:
“Gọi Liên Mị tới đây gặp ta.”
Thiếu soái Diệp Lan vốn nổi tiếng phong lưu.
Nàng gọi hoa đán đẹp nhất nổi tiếng nhất Lê viên Liên Mị tới đây...
Hậu trường Gánh hát Lê Viên.
Liên Mị một bộ áo xanh thủy tụ, mái tóc dài tới eo, phấn son trên mặt rực rỡ.
Liên Mị ngồi ở trước gương.
Chiếc kính trong suốt chiếu rọi một dung nhan mỹ miều.
Thời điểm này, chủ gánh sắc mặt vui mừng, vội vàng một đường chạy vào.
“Đại hỷ sự, đại hỷ sự! Liên Mị, đại hỷ sự a —— “
Liên Mị cũng không trả lời, ngón tay thon dài như ngọc tháo xuống trang sức minh châu nặng nề trên đỉnh đầu.
Một đầu đen nhánh như thác nước rủ xuống.
Chủ gánh khó khăn lắm đình chỉ bước chân, từ trong gương nhìn Liên Mị với một tấm dung nhan kiều diễm như hoa.
Dù cho trên mặt bôi nhiều son phấn để che giấu dung sắc nguyên bản.
Vẻ đẹp từ xương cốt tỏa ra này, như cũ làm người kinh diễm.
Có lẽ, chính là vì nhan sắc này...
Nghĩ tới đây, chủ gánh nhớ lại chính sự, có chút xoay người ra sau lưng Liên Mị, đè nén hưng phấn nói ra:
“Liên Mị, Thiếu soái muốn gặp ngươi!”
Thiếu soái?
Đầu ngón tay cầm cây lược gỗ trắng muốt đột nhiên đình trệ.
Trong mảng gương lớn, “Nữ tử” dung sắc lạnh mị không hề toát ra thần sắc cao hứng như dự đoán.
Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, một đạo tiếng nói không rõ ràng vang lên.
“Thế nhưng là Thiếu soái Diệp Lan?”
Nghe thấy Liên Mị gọi thẳng hai chữ “Diệp Lan”, chủ gánh sợ tới mức lập tức vội vàng quát lên:
“Chính là vị thiếu gia kia! Bất quá Liên Mị ngươi không được vô lễ như vậy!”
“...”
Liên Mị không nói gì.
Chủ gánh quát xong, lời nói xoay chuyển, nói: “Ngươi cẩn thận trang điểm, ăn mặc đẹp một chút, mau mau theo ta đi gặp Thiếu soái.”
“Không cần ăn mặc, hiện tại liền đi thôi.”
Liên Mị nhẹ nhàng đứng dậy, vạt áo xanh thủy tụ ở giữa không trung xoáy ra hoa.
...
“Thiếu soái, Liên Mị cô nương đến.”
Một vị quan quân đi đến trước mặt Phong Hoa, giày quân nhân nghiêm túc đứng lại. Có chút cong eo cúi người, thái độ cung kính nói.
Dứt lời, vị quan quân này lui sang một bên, lộ ra hai người sau lưng.
Phong Hoa hơi nâng gương mặt tuấn mỹ.
Một chút liền trông thấy ——
Chủ gánh Lên Viên mặc bộ quái tử màu đen.
Chủ gánh vẻ mặt tươi cười, mang theo cung kính nịnh nọt, nhưng lại không làm cho người khác chán ghét.
Mặc kệ chủ gánh cười như muốn nở ra một đóa hoa, Phong Hoa đối với hắn không có nửa điểm chú ý.
Ánh mắt di chuyến.
Bên cạnh chủ gánh, một “Nữ tử” duyên dáng yêu kiều, toàn một toát ra cảm giác vâng lời, không thấy rõ dung nhan.
Nàng mặc một bộ váy xanh, lộ ra dáng người thon dài động lòng người.
Móc dài như thác nước buông xuống bên hông, tăng thêm một phần uyển chuyển.
Chủ gánh vội vàng lôi kéo “Nữ tử” quỳ xuống: “Tiểu nhân xin ra mắt Thiếu soái.”
Phong Hoa từ ghế dựa đứng dậy.
Liên Mị hơi cúi đầu.
Một đôi giày quân nhân đột nhiên chiếu vào đáy mắt.
Đỉnh đầu, rơi xuống một đạo thanh âm mát lạnh như rượu, giọng điệu lộ ra cường thế cùng tôn quý ra lệnh:
“Ngẩng đầu lên, để bản thiếu soái nhìn một cái.”