Chậm rãi linh hồn Nhược Vũ trở lại trong không gian, cô mở đôi mắt nhìn vào điểm trước mặt nhưng mọi thứ đều trở nên trắng xóa, Nhược Vũ nhíu mày lên tiếng gọi.” Hệ thống ngươi đang đùa ta à? Trả không gian lại như cũ đi ta đang không được vui đấy, không muốn đùa đâu!”
Âm thanh máy móc cùng kim loại vang mạnh rung chuyển mọi thứ xung quanh khiến khắp nơi trở nên vặng vẹo đến đáng sợ, từ từ trong hệ thống xuất hiện một lỗ hỏng màu đen mau chóng hút lấy mọi thứ trong không gian.
“ Hệ thống?”
“ Hệ thống?”
“ Hệ thống?”
Từng mảnh màu trắng từ từ vỡ ra bị hút vào bên trong lỗ hỏng, Nhược Vũ lùi về sau cố trụ lại liên tục gọi hệ thống nhưng kết quả là vô ít.
Từ từ lỗ hỏng màu đen dần to lên mà những phần màu trắng chỉ còn một ít Nhược Vũ hết đường chỉ đành sử dụng sức mạnh, cô chớp mắt con ngươi liền chuyển sang màu đỏ cánh tay nâng lên nhưng mãi chẳng xuất hiện khối băng nào một giây sau cơ thể liền bị hút vào trong lỗ đen.
Trước khi hoàn toàn bị hút vào trong Nhược Vũ nghe được âm thanh hệ thống truyền đến. “ Kí chủ!!! Kí chủ hiện tại không gian chúng ta bị virut xâm nhập rồi, tôi chỉ có thể tạm chuyển cô đến nhiệm vụ tiếp theo, cốt truyện tôi cũng đã gửi đến. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đó chắc chắn tôi sẽ đến đón cô. Kí chủ may mắn nhé!!!!”
______________
Ba năm sau.
Tại biệt thự năm đó đã có nhiều thay đổi, trong thư phòng Lý Ân Nhan dọn dẹp lại những vật dụng cũ,cũng đã vài năm rồi cô chưa từng đặt chân vào thư phòng này. Mọi thứ trong căn phòng đã phủ đầy bụi trắng xóa, cô nhìn đến bức ảnh chụp cùng người nam nhân kia vẻ mặt lạnh nhạt mà vứt bỏ vào thùng giấy.
Vốn dĩ khi một ngày từ trong mộng tỉnh dậy mọi chuyện trong khoảng thời gian đó thật mong lung, ngày hôm đó cô phải nằm ở trên giường ôm đầu đau nhói nhớ lại từng kí ức bản thân đã bỏ lỡ rất nhiều.
Những kí ức đó xuất hiện lại trong đầu khiến cô thập phần kinh ngạc, người chồng cô ngỡ là yêu mình lại có tiểu tam cùng con riêng, tiểu tam đó lại là cô hầu gái tên Mân Di, càng đáng sợ hơn cô ta là con người âm hiểm, ác độc muốn ra tay giết cô! Và hơn cả thế bản thân cô cũng đã sinh ra một tiểu công chúa bé nhỏ.
Chậm rãi vài tuần sau đó cô bắt đầu thích ứng lại với cuộc sống hiện tại, cô đã đi đến Song bang nơi an toàn trong kí ức mà đón con gái về, may mắn con bé không có ghét cô, nhìn thấy cô liền bặp bẹ gọi mẹ,con bé như một tiểu thiên sứ đáng yêu vậy sưởi ấm lấy trái tim cô khiến mọi buồn phiền cùng thù hận tan biến.
Ngày hôm sau đó cô cũng quyết định đi đến Lưu gia một chuyến, đứng từ xa nhìn hoàn cảnh lúc đó của Lưu Niên vô cùng chật vật, trên người anh ta quần áo thì bẩn thỉu gương mặt già đi cả chục tuổi ngồi dựa người vào cửa cổng mắng chửi.
“ Đám người thúi tha kia, bọn mày biết tao là ai không? Tao là chồng của Lý Ân Nhan, tổng tài lớn của Lý thị bọn mày khôn hồn thì trả nhà cho tao! Chờ khi vợ tao đến thì chúng mày đừng có hối hận! Lũ khốn khiếp! “
Đám người hầu trong nhà ngán ngẩm mà đáp lại.” Ừm ừm bọn tao biết nhưng mày là vì tiểu tam phản bội vợ mày nên bị ly hôn, ai trong giới thượng lưu không biết mà mày mơ mộng trở về?Tao còn nhìn thấy hình như tiểu tam kia cũng bỏ mày mà đi rồi à? Ngu ngốc thật hahah! “
Lưu Niên nghe nói thế kích động mà nắm lấy cửa hét lớn “ Im đi, vợ tao nhất định sẽ đến đón tao! Chúng mày là lũ ngu!”
Đám người bị mắng liền mở cửa bắt đầu đánh Lưu Niên đến thừa sống thiếu chết mà mọi chuyện Lý Ân Nhan đứng bên đường đã chứng kiến tất cả, cô trong lòng cũng không rõ tư vị, có lẽ cô đã tha thứ không truy cứu mọi chuyện với Lưu Niên nữa.
Lại vô tình buổi tối trong lúc trở về đi ngang khu phố đèn đỏ, cô nhìn thấy bóng dáng cô tiểu tam Mân Di đó, cô ta mặt đầy vết bầm tím trên tay bồng đứa nhỏ mà đứng chờ đợi khách. Cô đã dừng xe lại bên đường quan sát,vài giờ trôi qua cuối cùng cũng có một ông chú đi đến nói chuyện cùng cô ta một lúc rồi đưa vài tờ tiền lẻ sau đó cả hai cùng tiến vào trong.
Trong lòng cô nghĩ xem ra hai bọn họ không cũng không có kết cục tốt, người trở nên trắng tay người lại phải bán thân, đây có lẽ là quả báo của bọn họ đi!
“ Mẹ ơi, Ninh Ninh đến rồi mẹ mở cửa ra đi.”Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng giọng trẻ con ngọt ngào cùng tiếng chạy đến.
Phía sau Đan Dao mau chóng chạy theo nhắc nhở.” Thanh Ninh chạy chậm thôi cẩn thận bị ngã!”
Lý Ân Nhan thoát khỏi suy nghĩ đứng lên bước ra khỏi căn phòng này, cô nhìn từ xa cô bé đang chạy đến dang tay chờ đợi, cô bé kia thoáng cái đã chạy đến ôm cổ Lý Ân Nhan mà hôn lấy ngọt ngào nói.” Mẹ ơi dì Đan Đan không lo làm việc còn muốn đánh con nữa! Oa oa Ninh Ninh sợ. “
Đan Dao lúc này cũng đã chạy đến thở hồng hộc giải thích.” Tiểu quỷ kia con nói cái gì? Lão đại à con bé Ninh Ninh nghịch súng còn suýt bắn em bị thương đây này! Bây giờ nó còn đổ lỗi em đánh nó, thiên gia ơi tôi đã làm sai đều gì?”
Lý Ân Nhan nghe thấy Thanh Ninh nghịch súng mà nhíu mày lại, con bé Thanh Ninh này vừa nhìn đã biết là sắp bị mắng liền nói.” A lúc nãy ba nuôi Cung Hàn có gọi con đến nhà ăn trưa, thôi trễ rồi con nhờ Lục thúc thúc đưa con đi đây! Mẹ và dì nói chuyện vui vẻ!”
Thanh Ninh nói xong mau chóng chạy khỏi hiện trường để lại phía sau Đan Dao thở dài mà lắc đầu nói.” Lão đại à quả thật đứa bé này bị Cung Hàn dạy hư rồi, mà sao lúc trước chị lại để Cung Hàn nhận Ninh Ninh làm con nuôi thế?”
Lý Ân Nhan nhìn theo bóng dáng Thanh Ninh chạy đi mà cười nhớ lại cái lần gặp mặt Cung Hàn, lần đó chính cô cũng bất ngờ khi con bé Thanh Ninh chạy đến ôm lấy Cung Hàn rồi gọi ba ba khiến bản thân cô ngượng ngùng thật sự.
Cũng kể từ hôm đó tần suất gặp mặt Cung Hàn càng nhiều,Thanh Ninh lại càng bám lấy anh ta kể cả khi anh ta đi giao dịch cùng các lão đại khác con bé vẫn nhất quyết bám lấy không buông, dần dần không biết khi nào mọi người đều đồn đại Thanh Ninh là con rơi của anh ta nhưng anh ta cứ vậy không biện hộ gì...
“ Lão đại, chị nghĩ gì mà đừ người ra thế? Chị chưa trả lời em đó!!!” Đan Dao quơ tay trước mặt Lý Ân Nhan gọi người.
“ Không có gì đâu, chị có việc đi trước đây.” Lý Ân Nhan trả lời qua loa ngượng ngùng rời đi.
Đan Dao phía sau càng nghĩ càng không thích hợp, cô nhớ lại gì đó liền chạy theo nói.” Lão đại à tối nay Song bang chúng ta có giao dịch chị có đi không? Lão đại à chị có nghe không!!!”
Hoàn.