Không khí bên ngoài đã dần vào đông, Nhược Vũ mặc kiện áo mỏng dự lễ vốn không thể giữ ấm, da trắng bắt đầu đỏ dần lên.
Nhược Vũ ngồi trên ghế đột nhiên cảm nhận được hơi ấm nhẹ phản phất mùi hương thanh lãnh cấm dục, nhìn xuống Lâm Mạc Khanh đã khoác trên vai cô chiếc áo khoác lông.
“ Anh trai, anh không lại sao? Em không lạnh đâu “
Lâm Mạc Khanh véo mũi Nhược Vũ “ em là đang nói dối, da cũng bắt đầu đỏ lên bỏng lạnh rồi “
Nhược Vũ thè lưỡi tinh nghịch cười nắm tay hắn thổi thổi lại xoa xoa, Lâm Mạc Khanh nhìn tay nhỏ của cô cố gắng xoa xoa giữ ấm trong lòng dâng lên cảm giác muốn ôm hôn lấy môi nhỏ câu dẫn người.
[Đinh_ hảo cảm nam phụ +5. Tổng hảo cảm dành cho kí chủ là 90]
“ Anh trai đi đến công viên giải trí nha, em nhớ lúc trước em và anh rất ít đi đến đấy “
“ Ừm đi đến công viên theo ý em “
Nhược Vũ đứng lên chân loạn choạng tê cứng sắp ngã, Lâm Mạc Khanh đưa tay kéo cô vào lòng nhẹ nhàng đặt cô ngồi lại trên ghế,hắn cúi người ôn nhu
“ Tiểu Vũ anh cõng em “
Nhược Vũ nhìn bóng lưng Lâm Mạc Khanh trong lòng cũng có chút gì nhẹ như chiếc lông vũ bay bổng lướt qua, đưa đôi tay lạnh ôm vào cô hắn.
Lâm Mạc Khanh nâng người cô lên chậm từng bước đi trên đường như sợ bản thân trượt chân sẽ ngã cô, Nhược Vũ hơi thở nhẹ thổi thổi từng chút vào tai hắn cơ thể có phản ứng sinh lí.
Quãng đường không xa không gần cuối cùng cũng đến công viên giải trí, Nhược Vũ chạy đến quầy kem mua 2 cây vui vẻ cầm lấy chạy đến đưa cho Lâm Mạc khanh.
“ Anh trai, mùa đông ăn kem ngon lắm đó “
Lâm Mạc Khanh lại bẹo má Nhược Vũ mắng yêu” mùa đông ăn kem không tốt, dễ bị cảm lạnh “
“ Waaaa anh trai bên kia đẹp trai quá “
“ Tớ muốn xin chụp hình với anh ấy “
“ Nhưng mà nhìn kìa, người ta là có...bạn gái”
Vài cô gái nhìn thấy Lâm Mạc Khanh muốn tiến đến xin chụp ảnh lại bị hắn cho ăn cẩu lương lui về.
“ Phụt, anh nhìn kìa chăm sóc em gái đến mức người khác nhìn vào cũng tưởng em là bạn gái anh rồi. Anh trai à sắp ế tới nơi rồi a “
Lâm Mạc Khanh cong môi cười xoa tóc Nhược Vũ
“ Nhược Vũ, tôi yêu em. Em có thể thật sự trở thành bạn gái của tôi không?”
Nhược Vũ tỏ vẻ bất ngờ lại nhanh chóng bình tĩnh lại cười “ Anh trai anh đùa à? Không vui đâu “
Lâm Mạc Khanh đặt tay lên vai Nhược Vũ vẻ mặt nghiêm túc đối mặt nhìn sâu vào mắt cô.
“ Anh nghiêm túc “
Nhược Vũ mở to mắt nhìn Lâm Mạc Khanh “ Anh trai, chúng ta là anh em không thể... “
Lâm Mạc Khanh trực tiếp cắt ngang lời
“ Tiểu Vũ em biết anh là họ Cố, anh và em không cùng huyết thống. Lúc 7 tuổi chính em nói muốn gả cho anh “
Ánh mắt Nhược Vũ ngượng ngùng cúi mặt giọng nhỏ
“ Em cần suy nghĩ có được không “
Lâm Mạc Khanh biết Nhược Vũ khó xử nhưng trong lòng cô có hắn, hắn liền vui vẻ đợi chính miệng cô thừa nhận cô thích hắn.
“ Anh chờ em trả lời tiểu Vũ “
_____________
Biệt thự Lâm gia
Nhược Vũ trở về phòng lăn lăn trên giường, cả buổi tối cô cùng Lâm Mạc Khanh dạo phố trong khung cảnh ngượng ngùng chỉ im lặng.
“ Kí chủ sao lúc nãy cô không đồng ý đi? Lúc đó cô đồng ý là nhiệm vụ hoàn thành đó “
Nhược Vũ nghe cái hệ thống không biết về tình yêu dạy dỗ liền cười lớn.
“ Hệ thống ngươi không hiểu rồi, tôi đồng ý liền tình cảm không có thử thách không bền được và tôi còn chưa xử lí Hà Kiều Kiều “
Hệ thống khen ngợi “ Kí chủ thật lắm mưu kế “
Nhược Vũ cảm thấy tay chân liền ngứa muốn “nựng” hệ thống một chút.
__________
Lâm Mạc Khanh trở về liền bắt đầu làm việc cũng đọc tư liệu trên bàn những thứ điều tra những người liên hệ, quen biết Nhược Vũ.
Đọc đến tên Lăng Trình Mặc, Lâm Mạc Khanh nhíu mày,trên tư liệu có ghi Lăng Trình Mặc là tổng tài Lăng thị có tiếng trên thương trường cũng có quen biết Nhược Vũ quan hệ xem như tốt.
Trong lòng Lâm Mạc Khanh rung lên cảnh báo người này không nên đến gần Nhược Vũ,lại nhìn tên Hà Kiều Kiều cô gái này tâm địa xấu xa hãm hại Nhược Vũ cần giải quyết tránh ảnh hưởng Nhược Vũ.
Đọc xong tư liệu nhìn đến đồng hồ đã 12 giờ, Lâm Mạc Khanh dọn đẹp tư liệu cất vào ngăn kéo nhẹ nhàng đi đến phòng Nhược Vũ.
Cạch
Tiếng mở cửa phòng vang lên, Nhược Vũ đã tỉnh lại nhắm mắt vờ ngủ. Lâm Mạc Khanh từ từ đi vào nhìn cô gái đang say ngủ nhịn không được cúi người hôn lên môi cô, thì thầm.
“ Bảo bối, ngủ ngon “