Đối phương là một nhóm bốn người, ba nam một nữ, một trong số ba người đàn ông tiến về phía họ, đánh giá trong giây lát rồi đưa tay phải ra:“Xin chào, chúng tôi là thợ săn zombie, các cô là ai? Sao lại ở đây?”
Thợ săn zombie?! Hiện tại còn có nghề này sao?
Di Giai còn chưa kịp lên tiếng, Tiêu Cự đã bước lên một bước, dùng cả hai tay bắt lấy tay người nọ, nghẹn ngào run rẩy nói:“Ra các vị anh hùng chính là thợ săn zombie... Đoàn người đi cùng chúng tôi khi đến đây đã bị lũ zombie này xé xác... Chỉ còn hai người chúng tôi may mắn sống sót... Cảm ơn các vị đã trả thù cho họ! Mấy người họ xuống suối vàng cũng có thể nhắm mắt được rồi...” nói xong còn muốn quỳ sụp xuống, may mắn đối phương nhanh tay đã đỡ được người đang khóc đến sắp ngất kia, vội nhẹ giọng an ủi:“Đừng khóc... Đừng khóc nữa... Chúng tôi... Chỉ là... Chỉ là bổn phận... Nếu hai người không chê... có thể đi cùng chúng tôi, tuy không lợi hại gì nhưng cũng có thể bảo vệ cho hai cô gái...” Anh ta thầm nghĩ, ở mạt thế này, người trọng tình nghĩa như vậy quả thật hiếm thấy.
Tiêu Cự ngước đầu, đôi mắt to tròn vẫn còn tia kinh hoảng giờ đây ngập nước:“Thật ư...?”
Người nọ đỏ mặt:“Tất... Tất nhiên rồi!”
Đoàn người và Di Giai:“...”
“Anh làm gì vậy?” Đợi đến khi chỉ còn hai người, Di Giai mới huých vai đối phương hỏi.
Tiêu Cự nhếch môi:“Họ có xe!”
“...”
Quả thật là có xe, chiếc xe con sáu chỗ vừa đủ cho bọn họ, người đàn ông ban đầu nói chuyện tên gọi Bùi Minh, em ruột của anh ta cũng người hiện giờ phụ trách lái xe là Bùi Dục, cô gái duy nhất trong đội tên Lam Hà, cuối cùng là một cậu nhóc tầm 15 tuổi - Tần Vũ.
Bùi Minh đưa cho mỗi người một chiếc bánh ngọt và một chai nước, dáng vẻ anh ta tầm 25, 26 tuổi, sau khi chia đồ xong liền quay ra hỏi Tiêu Cự:“Cô tên là gì?”
“Tôi là Tiêu Cự, Di Giai là bạn tôi.”
“Vậy Tiêu Cự, Di Giai, sắp tới hai người đã có dự định gì chưa?”
“...Chưa có...” Tiêu Cự mím môi, vành mắt hơi đỏ:“Người thường như tôi có thể đi tới nơi nào mà không bị xua đuổi đã là may mắn lắm rồi.”
Bùi Minh vội an ủi:“Không đâu... Ai có thể xua đuổi một cô gái dễ thương như cô được chứ?” nói xong lại cảm thấy mình có chút lỡ lời, vội ho một tiếng chuyển ánh mắt qua Di Giai:“Cô cũng không có dị năng?”
“Tôi có dị năng trung cấp hệ mộc.” Di Giai khiêm tốn đáp, thầm nghĩ nếu nói cho họ mình đã là cao cấp dị năng sợ rằng đám người này sẽ nảy sinh nghi ngờ không đáng có. Dù sao thời gian qua Tiêu Cự cho cô rất nhiều tinh hạch, hệ hỏa và hệ mộc đều đã lên cao cấp, hệ thủy ít dùng vẫn đang là trung cấp.
“Trung cấp à? Không tồi.” Bùi Minh khen ngợi.
“Vậy còn anh?”
“Hả? Chúng tôi đều là cao cấp hết.”
“Lợi hại.” Di Giai cũng khen ngợi.
Hai người vuốt mông tâng bốc nhau một hồi, không khí cũng xem như hòa hợp. Tần Vũ tò mò nhìn thoáng qua Di Giai đang cười nói ở ghế sau, Lam Hà bên cạnh để ý, cười hỏi:“Sao vậy?”
“Chị ấy thật xinh đẹp.” Tần Vũ đáp.
Lam Hà hơi nhướng mày.
Cậu nói tiếp:“Đẹp nên muốn nhìn nhiều một chút.”
“Haha... Thằng bé này!” Giọng Tần Vũ không lớn cũng không nhỏ, Bùi Minh nghe thấy, nhìn qua Di Giai thấy cô không để ý lắm nên cũng không nói gì thêm, trong lòng cũng thầm đánh giá cao giá trị nhan sắc của cả hai người, nếu là thế giới trước kia thì hẳn cũng phải là nữ minh tinh.
Chiếc xe sau khi đi một quãng đường khá dài thì đổi sang Bùi Minh lái, Bùi Dục vừa không phải lái xe nữa thì lập tức nghiêng đầu ngủ, Di Giai nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mặt trời cũng sắp lặn rồi.
“Chị tên là Di Giai à?”
Di Giai liếc thấy Tần Vũ đang quay xuống nói chuyện với mình, cười nhẹ nói:“Ừm. Em là Tần Vũ nhỉ?”
“Vâng, em có dị năng hệ hỏa cao cấp.”
Nhắc tới dị năng hệ hỏa, Di Giai liền nhớ tới Tư Hạo, lại nhìn cậu nhóc, không khỏi dịu dàng hơn một chút:“Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Về làng. Bình thường sẽ không về sớm như vậy, nhưng đưa hai người theo lúc đi săn sẽ không tiện.”
Di Giai gật đầu:“Thợ săn zombie là một nghề nghiệp phải không?”
Tần Vũ nghiêng đầu:“Có thể nói là vậy, chỗ của em buôn bán trao đổi đều bằng tinh hạch, nếu chị có đồ ăn cũng có thể đổi ngược lại lấy tinh hạch để nâng cấp dị năng của mình. Có không ít thợ săn trong làng.”
“Đều là dị năng cao cấp?”
“Không. Rất ít, nhóm của tụi em mạnh nhất rồi, không cần đem ra so sánh.”
“Ha ha.” Di Giai cười cười.
Tần Vũ lại nhìn cô chằm chằm, Di Giai đưa tay lên sờ má, hỏi:“Mặt chị dính gì sao?”
“Chị... Định ở lại làng của em?”
“Có được không?”
Cậu gật đầu:“Nhưng những người mới gia nhập đều cần có người giám hộ, là... Giống như chịu trách nhiệm “nuôi” chị.”
Di Giai đờ ra, cô cũng có thể gia nhập đội thợ săn nào đó kiếm cơm mà... À khoan! Mình đến đây để tăng số lượng zombie chứ không phải làm giảm chúng! Thật khó xử...
Tần Vũ thấy Di Giai trầm mặc lại cho rằng cô đang lo lắng, vội nói:“Thật ra em có thể giám hộ cho chị.”
“Hở?” Di Giai hơi kinh ngạc.
“Mỗi người được giám hộ tối đa 3 người. Bùi Minh đã hết lượt giám hộ rồi. Trong xe chỉ còn em có đủ 3 lượt.”
... Là do nhóc nhỏ quá đó! Ai lại để nhóc giám hộ chứ?
Lam Hà lúc này chợt mở mắt, cũng quay xuống nói:“Tần Vũ nói không sai, giờ chỉ có mình em ấy có thể giám hộ cho hai người, cô cũng đừng xem em ấy là đứa nhỏ mà đối xử, nó rất lợi hại.”
Ngắt lời thì xe dừng bánh. Đã đến nơi.
Di Giai lay Tiêu Cự dậy, kéo hắn xuống xe, chỉ thấy trước mặt là một ngôi làng rộng lớn, ánh đèn lấp lánh đến chói mắt, thầm kinh ngạc:'Mạt thế mà còn có nơi như thế này ư?”
Dù trời đã tối nhưng người người vẫn tấp nập qua lại, Tiêu Cự vừa đi theo đoàn người vừa lau nước miếng, mắt phát sáng:“Nhiều người quá!”
Di Giai tự phiên dịch: Nhiều zombie tương lai quá!
Họ đến quầy giao dịch, trao đổi một chút vật tư xong Bùi Minh liền nói với hai người:“Trong nhóm chỉ còn Tần Vũ có khả năng giám hộ, hai người đi theo cậu ấy đi, tôi sẽ lo nốt thủ tục còn lại.”
“Cảm ơn anh.” Tiêu Cự cầm tay anh ta:“Mọi người đã vất vả rồi.”
Bùi Minh đỏ mặt, hơi né tránh:“Chuyện nên làm, không có gì to tát cả.”
Di Giai cũng cúi đầu:“Cảm ơn mọi người.”
Mà khi bước vào nhà Tần Minh, Di Giai mới hiểu những gì Lam Hà nói ở trên xe.
Nhà của cậu ta to khủng khiếp! Nói là biệt thự cũng không ngoa! Tần Minh sắp xếp hai người ở hai phòng riêng, còn có người giúp việc cầm dép đi trong nhà đưa cho họ, đây là tình huống gì?! Thật sự đang là mạt thế sao?
“Bình thường ba em không hay về nhà, các chị cứ tự nhiên.” Tần Vũ nói.
Tiêu Cự qua loa vài câu, lại khen ngợi nhà thật đẹp, sau đó kêu buồn ngủ, không chờ bữa tối mà lên phòng ngủ luôn, Di Giai cũng lên phòng tắm qua một chút rồi đi xuống nhà, vừa đúng lúc người giúp việc bê đồ ăn lên.
Tần Vũ nhìn Di Giai mặc váy trắng đi tới, ánh mắt không khỏi sáng lên:“Chị mặc váy đẹp lắm! Mai em sẽ đi ra đổi lấy cho chị vài bộ!”
Di Giai ngồi xuống bàn ăn, khẽ lắc đầu:“Làm phiền em nhiều lắm rồi, không cần đâu.”