Xuyên Nhanh Nữ Vương Trở Lại

Chương 240: Chương 240




“Thế giới đầu tiên thu xếp xong rồi, cô muốn sống ở khu vực nào?” hồi lâu sau, Picadon hướng mắt về phía Di Giai đang nằm bò ra bàn:“Tiếp cận ai? Ta dịch chuyển cho cô đến gần một chút.”

Di Giai nhìn xung quanh, thấy được cái ghế nằm dài nằm trong góc liền không kìm được nhìn chằm chằm nó một lúc:“Tìm linh hồn có dáng vẻ kỳ lạ nhất trong thế giới đó.”

“Dáng vẻ kỳ lạ? Ý ngươi là người có được ưu ái của thiên đạo, cái loại may mắn giống như nhân vật chính trong phim à?”

“Không. Một linh hồn chịu tầng tầng lớp lớp phong ấn... Có lẽ sẽ giống như bị nguyền rủa, nhìn qua là thấy bất thường.” Di Giai có chút thất thần, nói một hồi thì dừng lại:“Mà không phải cô bị mù à?”

“Không thấy màn hình có chữ nổi lên hả? Với lại thị lực của ta chỉ rất kém thôi, không phải mù.” Picadon dừng một chút:“Coi là mù cũng được. Cũng chẳng khác mấy.” Điều hành tòa nhà cũng hơn 40 năm rồi, tất cả đều đã dễ dàng hơn nhiều so với những ngày đầu tiên.

“À, ngại quá, không để ý.” Di Giai chỉ biết là ở trước mặt người khác thì Picadon luôn đeo kính đen, chiếc kính này là đức vua ban cho vì các loại kính bình thường đều không thể chặn được năng lực của cô ả, nghe nói mặt kính là loại vật chất đặc biệt không có ánh nhìn nào xuyên qua được nên hẳn là Picadon đeo lên cũng chẳng nhìn thấy gì, đến đức vua còn nghĩ cô ta mù hẳn thì các chủ nhà khác cũng cho là vậy thôi.

Năng lực mạnh mà trả giá cũng quá lớn. Di Giai không biết nếu mình bị mù thì có quản lý được tòa nhà không nữa.

Picadon tỉ mỉ tìm kiếm dữ liệu bất ổn trong thế giới, một lúc sau liền như không tin được, kinh hãi hô lên:“Cái quái...” nhưng khi cô ta nhìn sang Di Giai, nơi đó đã không còn bóng người:“Sergi? Cô đâu...?” chưa nói hết câu đã thấy bóng mờ màu trắng của Di Giai đã xuất hiện trở lại, trên tay còn bế một cái bóng màu đen to cao, nhẹ nhàng đặt lên cái ghế nằm trong phòng:“Tìm thấy chưa?”

“Hả? Hơ... Thấy rồi. Nhưng kỳ lạ lắm, đúng là như bị nguyền rủa vậy.” Picadon sờ vào dòng dữ liệu nổi trên màn hình, thì thầm nói:“Sai lầm của thế giới sao?”

“Là sai lầm của ta.” Di Giai đi tới, nhìn chằm chằm vào màn hình:“Thời gian gấp rút không thể giải thích, ta sẽ vào đó ngay bây giờ, cô đừng cho ai vào căn phòng này.”

“Hả ờ... Ai kia?”

“Quý nhân của ta. Bảo vệ cẩn thận.”

“...”

Di Giai không chần chờ thêm, vơ lấy cái thẻ tím đặt trên bàn rồi nhảy vào thế giới. Cô hành động quá nhanh, Picadon chỉ kịp kinh hãi hét lên:“Thẻ chủ nhà của ta!!!” liền đã không thấy bóng dáng.

Di Giai nghe tiếng kêu vang vọng trong không gian mà không nhịn được cười.

Sao lại lấy thẻ đi à?

Bảo bối của ta còn ở chỗ cô, sao ta có thể an tâm mà đi tay không chứ?

Tin tưởng người khác chính là sai lầm, ta sẽ không mắc một sai lầm hai lần đâu.

...

...

...

Tiếng chim sẻ ríu rít này là sao?

Chói mắt quá.

Trước mắt là cánh cửa sổ mở toang, ánh nắng bên ngoài theo đó hắt vào đây chiếu lên khuôn mặt vẫn còn chưa tỉnh ngủ của Di Giai, cô ngồi thẳng dậy, vậy mà lại đang nằm bò ra bàn.

Lớp học.

Giáo viên vẫn đang ở trên bảng đang hăng say nói gì đó.

Bên dưới lại toàn bộ đều không tập trung.

Người sơn móng tay.

Người xem phim.

Người trang điểm.

Mẹ nó... Còn người kia đang livestream đúng không?

Đây đúng là... Lớp học?

'Rầm!'

“Nóng vãi lờ.” Một học sinh nam đột nhiên đá ghế đứng dậy, vừa ngáp vừa ra khỏi lớp, nhưng trong lớp cũng không ai phản ứng gì lớn, chỉ liếc qua rồi ai lại làm việc người nấy, giáo viên cũng không ngoại lệ, đến nhắc nhở một câu cũng không có.

Di Giai hơi sốc với tình cảnh trước mắt, cách cô không xa còn có một thanh niên xăm trổ, chỗ nào không có áo chỗ đó liền lộ hình xăm, cũng may trên khuôn mặt nhìn nghiêng kia hình như không có.

Trường học?

Hay trụ sở giang hồ hắc bang dưới mác trường học?

Cô vội nhắm mắt lục lọi trong ký ức xem rốt cuộc đây là loại tình huống gì, bản thân có phải cũng là một thiếu nữ bất hảo hay không.

Lai lịch cơ thể này được Picadon xây dựng rất đơn giản...

Cha mẹ không có lại được một người phụ nữ góa chồng nhặt từ bãi rác về nuôi, nhà dì tuy không khá giả mấy nhưng vẫn đối xử với cô rất tốt, ăn mặc chưa từng thiếu thốn chút nào, ngoài ra dì còn có một người con trai lớn hơn cô một tuổi cũng đang học tại trường này, nhưng kể từ nửa năm trước khi dì qua đời, người con trai này không còn về nhà nữa. Căn nhà cũ kia hiện giờ chỉ còn Di Giai ở, tính ra khá tự do. Đây là thân phận mà Picadon sắp xếp cho cô, nếu cô không tồn tại thì anh trai kia chỉ đơn giản là “một cậu bé mồ côi bỏ nhà ra đi” mà thôi, nhưng mà cô đã xâm nhập vào ký ức người này, thành em gái người ta, cũng không biết gây nên ảnh hưởng gì về sau không nữa.

Di Giai đang học lớp 11, ở trong lớp là thành phần tàng hình không ai để ý, còn tàng hình đến mức độ nào thì...

Tên nhãi ngồi trước mặt cô có vẻ cũng đang muốn ngủ nhưng lại bị ánh nắng hắt vào từ cửa sổ làm phiền, cậu ta đứng lên vươn tay ra đóng, nhưng khóe mắt liếc thấy Di Giai ngồi sau lại hơi giật mình:“Chỗ này có người ngồi hả ta?”

Di Giai:“...”

Thôi cũng được.

Di Giai lật quyển vở trên bàn, phần họ tên ghi rõ ràng mấy nét chữ “Thẩm Giai”, có lẽ gia đình người nhặt nuôi cô họ Thẩm, ngoài ra Di Giai còn rất kinh ngạc khi biết Picadon vẫn nhớ tên gốc của mình. Xem ra bản thân quả thật gây cho cô ta ấn tượng mạnh lắm.

Chuông báo tan học vang lên, đến giờ ăn trưa, đám học sinh lục đục ồn ào ùa khỏi lớp như một cơn gió, Di Giai lục trí nhớ, hôm nay là thứ sáu, dưới nhà ăn có tôm chiên xù số lượng có hạn.

Cô ngẩn người trong chốc lát rồi đứng lên, không ngờ người ngồi phía sau vẫn đang ngủ lại bị tiếng động đẩy ghế của cô đánh thức, cậu ta ngẩng đầu lên đánh vào lưng cô một cái:“Làm cái gì!”

“...” Di Giai quay lại nhìn tên nhuộm một đầu đỏ tím này:“Đến giờ ăn trưa rồi.”

Tóc đỏ tím ngẩn ra, hừ một tiếng liền vác cặp lên vai nghênh ngang bỏ đi, trong lớp lúc này mới thật sự chỉ còn một mình Di Giai. Cô ngồi xuống lôi ra thẻ tím chủ nhà:“Giúp ta nhận biết mấy người trong trường. Ký ức không rõ ràng lắm.” Có vẻ người ở đây rất hung hăng, Di Giai không muốn động tới, vừa phiền phức vừa tốn thời gian, như vừa nãy chỉ mới đứng lên thôi cũng bị đánh một cái rồi.

“Được.” Thẻ tím chủ nhà rất thức thời mà đáp.

Ánh nắng từ bên ngoài đã dịu đi sau khi đóng cửa sổ, Di Giai hướng mắt đánh giá, tầng ba, bên dưới là sân thể dục vắng tanh... Không đúng, có người.

Một bóng lưng ngồi bên ghế đá dưới tàng cây không biết đang cúi đầu làm gì.

Cảm giác đói bụng đột nhiên truyền tới, Di Giai sờ sờ bụng, lại lôi cái ví trong cặp mở ra đếm:“500 đồng.” trong ký ức về thế giới này, một suất ăn kha khá cũng 30 đồng, hơn nữa đây là toàn bộ tiền mà cô có.

Di Giai nhận ra, mình là một đứa trẻ nghèo!

Tìm kiếm trong ký ức một lần nữa. đam mỹ hài

Di Giai nhận ra, mình là một đứa trẻ nghèo không có việc làm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.