“Hết nhiệm vụ đơn rồi.”
“Á?” Di Giai kinh ngạc không dám tin, cô mở hệ thống ra, quả nhiên như thẻ đen nói đã hết nhiệm vụ đơn thật. Thời gian trước cô đem danh sách nhiệm vụ tung lên trang chủ đã có người nhận và hoàn thành hết, giờ đây chỉ còn có nhiệm vụ cặp.
Cô bối rối, hiện giờ Tang Thanh vẫn chưa về, kiếm ai để làm nhiệm vụ cặp đây? Điểm lại những người mình quen thì...
Lập Thành? Không thể, anh ta giống Tang Thanh, đều chưa về.
Mị Ảnh? Không thể, đẳng cấp của cô ấy còn thấp trong khi nhiệm vụ của cô toàn trung cấp.
Hình như đã hết? Di Giai giật mình, sao bản thân lại có ít mối quan hệ như vậy? Thẻ đen rốt cuộc đề nghị:
“Tuyển người đi.”
Thế là Di Giai vừa đăng bài lên trang chủ vừa ngồi chờ đợi. Trang cá nhân của 55555 cũng khá gây cho người khác tính tò mò, người này chưa từng lộ ra danh tính, không biết là nam hay nữ nha! Có khá nhiều người nhắn tin xin vào đội, chủ yếu muốn biết thân phận của nhân vật bí ẩn này. Di Giai không để tâm lắm, tùy ý cho thẻ đen lựa chọn, nó nhanh chóng chọn ra một người đẳng cấp tương đối cao, hơn nữa thành tích cũng tốt đưa cho cô xem.
Mã số 5200. Di Giai nhìn lướt qua hồ sơ của người này, xác thực rất khá, bèn nhắn tin qua.
55555: Ngươi muốn trả công bao nhiêu?
Người kia rep lại rất nhanh.
5200: Không quan trọng, chủ yếu thêm mối quan hệ thôi.
Di Giai nhướng mày, tên này hẳn là nằm trong thành phần tò mò về cô đây mà.
55555: Vậy hẹn nơi gặp?
5200: Được nha. Ngươi chọn đi.
55555: Ảo Thành. Động Cúc.
5200: Hiện tại liền đến.
Di Giai cầm lấy thẻ đen, cũng đi qua gương tới Ảo Thành.
5200: Ta ở bàn số 7.
Bước vào quán trà Động Cúc, cô đi thẳng tới bàn số 7, nhưng vừa nhìn thấy người ngồi đó thì khựng lại. Mà người kia cũng vừa đúng lúc nhìn thấy cô, hắn đứng bật dậy định chạy trốn, Di Giai ngay lập tức triệu hồi ra búa chặn đường.
“Ngươi muốn làm gì? Ảo Thành cấm đánh nhau!” Kẻ kia bị chặn đứng vô cùng bực bội nói.
“Ngươi thấy ta sao lại chạy? Ngươi sợ cái gì?” Di Giai nheo mắt. Tên tóc trắng trước mặt không phải kẻ trong nhiệm vụ hạng 3 lần 7 lượt đứng trên Titan đánh cô thì là ai.
“Ta thích chạy liền chạy! Ai sợ ngươi!” 5200 hừ lạnh.
“Được nha. Có giỏi thì ngồi xuống chúng ta nói chuyện.”
5200 nghe vậy thoáng ngạc nhiên, liếc Di Giai mấy cái, cảm thấy cô thật sự không định đánh nhau liền ngồi lại xuống bàn.
Di Giai gọi hai phần bánh, đẩy một phần qua đối diện:“Tự giới thiệu đi.”
“... Mã 00, Dương Thiệu.”
“Tại sao lại chạy?”
“...”
Di Giai đổi câu hỏi:“Khi ấy giết ta là cố tình sao?”
Dương Thiệu cười nhạt một tiếng:“Ngươi cho rằng ngươi là ai mà ta lại phải cố ý giết ngươi? Chẳng qua ngươi cứ vô tình xuất hiện trước mắt ta thôi.”
Di Giai gật đầu không chút nghi ngờ:“Vậy sao phải chạy chứ? Chỉ là nhiệm vụ bắt buộc thôi mà.”
“...” Dương Thiệu nhìn cô gái trước mắt, thấy cô có vẻ thật sự không muốn tính toán liền thở phào một hơi, đổi chủ đề:“Nhiệm vụ lần này là gì?”
“Có một thế giới tu tiên bị lỗi, vài đồ vật hiện đại như điện thoại, đồ chơi nhựa, điều khiển ti vi... thông qua lỗ hổng không gian rơi vào trong đó. Chúng ta đi tìm lại các món đồ hiện đại, nhân tiện vá lỗ hổng không gian lại.”
Dương Thiệu chăm chú nghe, lúc sau gật đầu hỏi:“Lỗ hổng đó phải vá bằng đá xanh hay đồ vật khác?”
Quả nhiên là dân chuyên nghiệp chú ý đúng trọng tâm, trước đó đã xem kỹ nên cô nói luôn:“Vá bằng các binh khí, bảo vật ở thế giới đó. Nhưng ta nghĩ lỗ hổng không to lắm nên mới chỉ lọt được mấy món đồ kích cỡ nhỏ vào.”
“Bao giờ chúng ta đi?”
Di Giai định nói bây giờ thì đột nhiên nhớ ra một việc, cô còn phải đi bê quà cho chủ hệ thống, đành ngượng nghịu nói:“Có lẽ là một thời gian nữa, khi ấy sẽ gọi ngươi.”
“Được.” Dương Thiệu thoải mái đồng ý, cảm thấy bầu không khí đã tốt lên, hắn nhịn không được bèn hỏi:“Ngươi quen Tang Thanh?”
Di Giai hơi ngạc nhiên:“Ngươi cũng quen hắn?”
“Hắn giết ta về đây.” Dương Thiệu tặc lưỡi nhớ lại:“Tên đó trước kia từng hợp tác làm nhiệm vụ với ta, lần này bỗng nhiên trong mấy trận đánh sau cứ nhằm vào ta, ta còn tưởng ngươi bảo tên đó trả thù chứ.” Hắn không biết hai người họ quen biết cho đến khi thấy Tang Thanh đỡ lấy xác Di Giai, hắn tưởng cô ghi thù nên ban nãy mới bỏ chạy.
“Phải rồi. Nhiệm Vụ Hạng vẫn đang diễn ra nhỉ, hẳn nào ngươi ở đây, ra là đã chết. Bên nào đang chiếm lợi thế rồi?” Cô vẫn cầu mong phe mình sẽ thắng dù rằng ở thế yếu hơn.
“Chưa biết được. Bên ngươi may mắn có Phương Tôn, hắn chỉ huy không tệ.”
Bỗng nhiên bên trong quán trà trở nên im phăng phắc, hai người khó hiểu quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái cực kỳ xinh đẹp bước vào quầy, người này từ trên xuống dưới phối một màu đen, tóc dài đen buộc thả ra sau nhìn vô cùng tiêu sái.
“Ai thế?” Di Giai khẽ hỏi.
“Cô không biết sao? Là một nhiệm vụ giả cao cấp A. Cô ta xuống đây làm gì chứ?” Bình thường nhiệm vụ giả cao cấp thích chơi đùa ở tầng 2 hơn.
Cô gái kia nhìn quanh quán trà một vòng, ánh mắt đưa tới chỗ Di Giai liền không che giấu mà dính lên người cô, từ từ bước tới.
Di Giai thề rằng mình chưa từng gặp người này, còn chưa kịp phản ứng lại, cô gái kia đã câu lấy cằm cô, ghé sát mặt lại dùng một giọng hết sức quyến rũ nhả từng chữ:
“Tiểu mỹ nhân, làm người của gia nhé?”