Theo sự chỉ dẫn của thẻ vàng, cuối cùng Kanie cũng tìm được chủ tòa nhà số 1, Sergi đáng kính trong truyền thuyết kia.
Hiri thấy Kanie hướng mình đi tới thì có chút ngạc nhiên, ả mỉm cười, khẽ gật đầu coi như chào hỏi. Kanie nheo mắt đánh giá Hiri từ trên xuống dưới, nghi hoặc:
“Cô chính là Serbi?”
Thẻ vàng lập tức muốn đập đầu đi chết! Tại sao chủ nhân nó lại mắc bệnh mù tên?
Đúng vậy, người ta mắc bệnh mù đường, mù mặt, còn Kanie chính là mù tên. Dù là cái tên vừa nhắc xong cậu cũng có thể quên ngay lập tức. Ngoại trừ tên cha mẹ đã gọi từ bé đến lớn, hầu hết các cái tên mới cậu đều không thể nhớ nổi.
Mặt Hiri hơi cứng lại một chút, nhưng rất nhanh đã tự nhiên trở lại, ả nhàn nhạt đáp:“Tên ta là Sergi.”
Kanie gật đầu:“Ta nghe nói thuật phong ấn và bùa chú của ngài Sergi đây rất ghê gớm, hi vọng 1 ngày có vinh hạnh được chứng kiến tận mắt.”
“Vẫn còn kém lắm, mọi người nói quá lên rồi.” Hiri cười nhẹ, không mặn không nhạt nói.
“Ngài đừng khiêm tốn, sau này mong được chỉ giáo thêm. Đã làm phiền.” Kanie nhìn ả một lát, hơi cúi người rồi rời đi. Màn chào hỏi ngắn gọn giữa người mới với lão làng đã kết thúc.
“Thế nào?” Thẻ vàng hỏi
“Hừm. Cũng bình thường thôi, ta còn tưởng sẽ có chút gì đó hơn người.” Nhìn vào những lời ca tụng trên mạng, cậu còn tưởng vị chủ nhà này có gì đặc biệt.
“...” mới nói chuyện vài câu, ngài dựa vào đâu để cho ra kết luận đó? Thẻ vàng đương nhiên không tin tưởng vị chủ nhân mới này của nó cho lắm.
Trong lúc ấy, bên phía Di Giai lại gặp một chút rắc rối.
“Aaa... thật... thật sự rất xin lỗi...” Cô gái bưng rượu vừa va phải Di Giai vô cùng sợ hãi quỳ sụp xuống đất.
Xong rồi! Nếu người kia mách với chủ nhà họ, kiểu gì mình cũng bị trách phạt, có thể bị đuổi, mọi thứ tồi tệ nhất đều có thể xảy ra. Cô vô cùng tuyệt vọng tự trách bản thân sao lại quá hậu đậu, mới vào đây làm chưa được bao lâu đã gây chuyện lớn.
Cửu Âm nhìn bộ đồ đã ướt một mảng lớn của Di Giai, cực kỳ không vui mà nhìn cô gái nọ, nhưng anh chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Di Giai nhẹ nhàng nâng đối phương dậy:“Không sao đâu.”
Không sao? Cửu Âm nhíu mày đè tay lên vai cô, nghiêm giọng:“Di Giai, đây là tiệc hoàng gia, quần áo không nghiêm chỉnh sẽ bị trách phạt.”
Di Giai chớp chớp mắt nhìn Cửu Âm rồi lại nhìn cô gái đang run lẩy bẩy nọ, ngẫm nghĩ một lát liền hỏi:“Ngươi còn bộ đồ nào khác không?”
Cô gái kia nghe vậy đã hiểu, vội vàng đáp:“Còn...còn... xin ngài đi theo ta...”
“Phán Quan, ngài đợi một lát nhé.” Di Giai quay sang Cửu Âm nói.
Cửu Âm cũng hết cách với cô, khẽ phất tay rồi nhẹ giọng:“Nhanh lên.”
Di Giai không phải là người thích xé to một chuyện có thể giải quyết theo cách đơn giản, cô cùng cung nữ kia đi ra ngoài cung điện, vòng qua vườn hoa cùng một hồ nước lớn thì tới một dãy phòng ở. Cô gái kia dẫn Di Giai đi vào phòng rồi lục tủ mang ra một bộ đồ màu nâu:“Ngài hãy mặc tạm bộ đồ này, trước khi vào cung ta là người hầu trong một gia tộc bình thường, may mắn vẫn còn giữ.”
Di Giai cũng hiểu là mình không thể mặc đồ của cung nữ rồi thản nhiên đứng một bên xem tiệc được, gật đầu thay ra y phục của nhà mình. Cô gái kia thấy Di Giai có vẻ thân thiện, tâm lý không nhịn được thoáng nới lỏng ra một chút:“Tỷ tỷ à, tỷ ở nhà của ngài Silver sao?”
“Ừ.”
“Oa... hâm mộ thật, ngài Silver là người rất ưu nhã, tốt tính, còn đẹp trai nữa.”
Di Giai bảo thẻ đen thu lại đồ bẩn vào không gian, cảm thấy ổn thỏa rồi mới ngước lên hỏi:“Ngươi tên gì?”
Cô gái kia đáp:“Ta là Diệu Vân.”
“Diệu Vân, lần sau đi đứng cẩn thận chút. Nếu người hôm nay ngươi va vào không phải ta, ngươi sẽ không còn được đứng đây nữa đâu.”
Rõ ràng chỉ là một câu nhắc nhở bình thường, không hiểu sao toàn thân Diệu Vân chợt nổi lên một tầng da gà, cô khẽ rùng mình nhìn lên, vẫn là khuôn mặt cười nhẹ của vị tỷ tỷ ấy, là do bản thân quá nhạy cảm rồi sao?
“Vâ... vâng!” Diệu Vân vội vàng đáp.
Di Giai đeo lại mặt nạ, hai người đi trở về, lúc vòng qua cái hồ lớn chợt thấy một vị chủ nhà đang đứng bên bờ ngắm cá, hai người bắt buộc phải dừng lại cúi chào theo quy củ rồi mới được đi qua.
Kanie ngẩng lên nhìn hai người, hơi híp mắt đánh giá. Ở bên trong quá ngột ngạt, lại là lần đầu vào cung điện hoàng gia nên cậu quyết định ra ngoài đi dạo ngắm cảnh một chút.
“Đi đi.” Kanie gật đầu cho qua. Nhưng khi họ vừa bước được hai bước thì cậu lại lên tiếng:“Mặc áo nâu là người nhà nào?”
Di Giai khựng lại, Diệu Vân nhanh chóng cúi đầu đáp thay:“Nhà Solen thưa ngài.”
Kanie nửa tin nửa ngờ phất tay, hai người vội vàng đi mất.
“Sao thế?” Thẻ Vàng không nhịn được hỏi.
“Một ngày làm nô, cả đời hạ tiện.” Kanie trầm ngâm:“Vậy mà người kia lại không hề có một chút mùi hạ tiện nào.”
“...” Thẻ vàng lại câm nín, rốt cuộc vị chủ nhân này của nó lấy gì để đánh giá? Thậm chí 2 người họ còn chưa nói chuyện.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Nhưng còn nhiều điều ngươi chưa biết về ta lắm.” Kanie nghiêng đầu tự vỗ má mình hai cái, nhìn qua chỉ thấy là một cậu bé đặc biệt đáng yêu.
Sau khi đã vào lại bên trong, Di Giai vội trở lại bên cạnh Cửu Âm, vỗ vỗ vai anh thông báo:“Ta đã trở lại.”
“Cửu Âm” liếc cô một cái rồi lùi lại, chỉ tay về phía sau.
Di Giai giật mình, híp mắt với Cửu Dương rồi vòng ra sau anh, hai người này đã giống nhau lại còn che một lớp mặt nạ, không thể trách cô nhận lầm.