[....Ngay khi cơ thể tan biến, linh hồn thoát ra, Sergi đã lập tức đem hắn giao lại cho Silver, người cô tin tưởng nhất. Silver theo ý cô cho linh hồn đã bị phong ấn ấy đi đầu thai, tránh đi kiếp nạn bị chủ các tòa nhà khác hợp sức đánh tan, bên ngoài thì tuyên bố tên phản nghịch Đông Thương Tang Thanh đã bị đánh bại hồn phách tiêu tán...]
_______________________________
Silver vẫn còn nhớ dáng vẻ vội vàng của cô khi mang linh hồn Đông Thương Tang Thanh đưa cho anh, bảo anh đem linh hồn đó đi luân hồi, tuyệt đối không thể để các chủ nhà khác biết tên kia vẫn còn hồn phách. Còn cô sẽ thông cáo với bên ngoài rằng kẻ phản bội Đông Thương Tang Thanh đã bị cô hoàn toàn tiêu diệt.
Khi ấy Silver vô cùng khó hiểu, anh không rõ tại sao Đông Thương Tang Thanh lại hành động như vậy, nhìn linh hồn có chút mờ nhạt trong bình trữ hồn, anh không nhịn được hỏi:“Tại sao hắn lại không có phản ứng?”
Sergi nhìn thoáng qua hình dáng say ngủ dưới đáy bình:“Mình đã phong ấn ký ức lẫn sức mạnh của hắn, để hắn vào luân hồi, sống như người bình thường.”
Silver nhíu mày, anh không hỏi rốt cuộc như vậy có quá tàn nhẫn hay không khi mà hành động này của Sergi rõ ràng là đang cứu Đông Thương Tang Thanh, nếu các chủ nhà khác biết được, đặc biệt là khi ghế chủ nhà ngồi chưa vững như lúc này, hậu quả thật khó lường.
Nếu là Đông Thương Tang Thanh của nhiều năm trước chắn chắn sẽ chẳng phải lo nghĩ, nhưng hiện giờ hắn vẫn còn chịu tổn thương chưa lành của hàng loạt hình phạt dưới âm giới, sau khi bùng nổ một trận này không biết sẽ suy yếu bao nhiêu.
Không nói thêm, anh gật đầu mang Đông Thương Tang Thanh trở về tòa nhà của mình, thả vào dòng chảy luân hồi.
Rốt cuộc hắn sẽ luân hồi bao nhiêu kiếp?
Hẳn là sẽ rất nhiều, rất nhiều... cho tới khi toàn hoàn tan biến nhỉ?
Silver vốn không nghĩ nhiều lắm, sau này vì tò mò cũng như nhàn chán nên đôi khi có theo dõi các lần chuyển thế của hắn.
Không xem thì thôi, vừa xem liền cảm giác không đúng lắm.
Rõ ràng tuổi thọ của Đông Thương Tang Thanh đều không dài!
Hắn sống thọ nhất là 3 mấy năm liền tèo, đây rốt cuộc là tại sao? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là do Sergi phong ấn trong lúc tức giận nên làm hơi mạnh tay dẫn đến linh hồn quá yếu ớt để bám víu vào cơ thể lâu như người thường.
Silver thấy hơi buồn cười, đúng là tên xui xẻo! Xong, anh cũng không còn để ý tới hắn nữa, cho tới một ngày...
“Linh hồn chế độ theo dõi đặc biệt được tuyển dụng. Mã số 9966.”
Anh giật mình ngẩng lên nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trường hợp này anh đúng là chưa từng nghĩ đến, phải luân hồi bao lâu một linh hồn yếu đến nỗi không bám nổi vào cơ thể mới có thể đạt tiêu chuẩn làm nhiệm vụ giả chứ? Chắc phong ấn Sergi làm ra cũng đã yếu đi rồi nhỉ?
__________________________________
Càng tiến sâu, lối đi trong mật thất càng rộng ra, sau khi đi vòng vèo tầm 10 phút, Hiri rốt cuộc cũng tới nơi rộng nhất, ả mờ nhạt thấy có hình người trước mắt, thoáng giật mình lùi lại, tay vẽ vội mấy bùa chú vào không khí, cả căn phòng chốc lát bừng sáng lên.
Nhưng khi vừa nhìn rõ khung cảnh trước mắt, ả lập tức kinh hãi thét chói tai một tiếng rồi ngồi sụp xuống, con ngươi co rút trợn trừng lên, cả người rét lạnh.
Trong cả một căn phòng rộng không thấy điểm cuối, đầy ắp một loạt hình nhân, cơ thể giống hệt con người nhưng không hề có mặt mũi hay bộ phận sinh dục, đặc biệt là số lượng quá khổng lồ.
Sau khi nhìn kỹ lại, ả lập tức nhận ra chúng không hề có sức sống, cả cơ thể trắng bệch như tượng sáp, nhưng khi sờ vào lại rất mềm mại...
“Sergi... rốt cuộc cô đã định làm gì?”
Trông chúng như cả một đội quân... nếu như toàn bộ đều có ý thức, có thể cử động...
Không thể tưởng tượng nổi...
Hiện giờ ả rất muốn triệu hồn Sergi sống lại để hỏi cho rõ ràng nhưng biết đã là không thể. Ả phải làm thế nào với đống hình nhân này đây?
________________________________
Hiện tại, Tòa nhà số 4.
“Ngài Tessia, chúng ta đi đâu vậy?”
Tessia đi tới phòng dịch chuyển, nhìn tấm gương một lúc mới gõ lên đó 2 tiếng, trả lời thẻ xám:“Thăm bạn cũ.”
Cánh cửa truyền tống tới phòng khách tòa nhà số 2 mở ra, nhưng Tessia lại không thể đi qua gương, đây là hiện tượng chủ nhà đóng cửa không tiếp khách. Cô hơi nhíu mày:“Tên này vẫn khó ưa như xưa!” Nói rồi còn đấm mấy cái lên đó.
“...” thẻ xám câm nín không dám lên tiếng, lát sau cánh cửa rốt cuộc kết nối thông, Tessia bước vào phòng khách được bày trí đơn giản, cô ngồi lên ghế rồi chờ đợi.
Một lúc lâu vẫn không có người ra tiếp.
'Răng rắc'
Khi chiếc bàn thoáng run lên lộ ra vài đường nứt vỡ báo hiệu người ngồi trên đó không còn kiên nhẫn, một chiếc thẻ bạc rốt cuộc bay vào, nó cất lên tiếng nói trầm ấm lại có chút lười nhác:“Ra là tiểu thư Tessia. Thất lễ rồi.” Tuy nói vậy nhưng trong giọng nói kia chẳng có nửa phần áy náy nào. Là truyền âm, tên lười này còn không thèm mang người thật ra tiếp cô.
“Tôi vốn tiên đoán ra một tin tức thú vị, muốn đến báo cho cậu, cậu lại chẳng muốn nghe. Vậy tôi đành đi trước.” Cô đứng dậy làm bộ muốn rời khỏi, thẻ bạc chẳng níu kéo, vẫn cà lơ phất phơ như ban đầu:“Tái kiến nha.”
“Gặp lại Sergi thật tốt...” Tessia như thầm thì, nói một nửa bèn ngắt, không nhanh không chậm đi tới gương, quả nhiên không phụ sự mong đợi, chiếc thẻ bạc đột nhiên bay tới chắn đường cô, giọng nói có vẻ để tâm hơn một chút:“Sergi? Ý cô là Sergi nào?”
“Là Sergi chứ Sergi nào...” cô cố ý kéo dài câu đầy mờ ám.
Tấm thẻ đột nhiên bim bặt, nó khẽ run lên, cuối cùng bật ra mấy tiếng cười trầm thấp gợi cảm:“Đúng là tin tức thú vị.”