Hôm sau nhóm Cao Cấp A chuyển đi, họ tới nơi rèn luyện của quân đội chính quy, ở nơi này bọn họ lại bị tách riêng ra nam nữ, Di Giai chung phòng với 2 cô gái khác, 3 người 1 phòng lớn vô cùng thoải mái. Đây là đợt rèn luyện cho toàn bộ người mới năm nay.
“Này Giva, cậu là người từ ngoài vào sao?” Cô gái cùng phòng tên Alice hỏi, có lẽ vì không quen cách phát âm, người ở đây không thể đọc được tên cô.
Rốt cuộc người trong quân đội đồn bọn họ đến từ nơi nào chính bản thân Di Giai cũng không biết, cô chỉ nói sự thật.
“Không gian khác? Không ngờ cậu cũng là người hài hước như vậy...” người còn lại là Sar, cô ây tầm tuổi cô, nói xong còn khoa trương ôm bụng cười ngặt nghẽo trên giường.
Di Giai nhún vai, tỏ vẻ tin hay không tùy ý, Alice cũng không mất hứng khi không nghe được điều mình muốn, cho rằng cô không muốn nhắc đến, hứng thú hỏi tiếp:“Cái người tóc dài dáng vẻ đẹp trai ban nãy đi cạnh cậu tên gì vậy?”
“Hắn là Tang Thanh.”
“Hí? Cái tên nhìn ẻo lả ấy á? Trông nữ tính chết đi được! Tui chỉ thích mấy người cơ bắp chút, có râu nữa... wahaha siêu ngầu!” Sar hồ hởi kể nể rồi lại phá lên cười.
“Hừ, cậu không biết gì cả! Đó là quá đẹp đến mức phi giới tính đó biết không hả? Trời ạ, đúng là yêu nghiệt mà!” Alice lắc đầu tấm tắc, lại chăm chú nhìn Di Giai, híp mắt xoa xoa cằm:“Mà nói đi cũng phải nói lại, người bên ngoài đều đẹp như thế sao?”
Có chủ hệ thống nghi vấn là nhan khống, giá trị nhan sắc trung bình của nhiệm vụ giả quả thật rất cao, Di Giai không phủ nhận.
Đột nhiên vang lên tiếng loa thông báo tập trung, mọi người lập tức ngừng cười đùa, đứng dậy vội vã mặc đồ chạy ra sân.
Toàn bộ sân nhanh chóng được lấp kín, xếp hàng ngay ngắn chờ lệnh. Vị sĩ quan nhìn một vòng rồi mạnh mẽ tuyên bố, 1000 người ở đây chia ra làm 10 tổ cơ động, từ phòng 1 - 33 là tổ A, 34 - 66 là tổ B...
Lại là chia ra tập luyện dưới sự chỉ huy của người phụ trách, Di Giai phòng 36, ở tổ B, cô thấy Kai cũng trong nhóm người được phân công phụ trách, nhưng người phụ trách tổ cô là 1 người phụ nữ tên Joe chứ không phải anh. Di Giai thấy có chút đáng tiếc, dù sao làm việc với người quen cũng thoải mái hơn.
Tiếp đó có người đưa từng tổ đi kiểm tra sức khoẻ, tổ A được đưa đi trước.
Tang Thanh được chia vào tổ A có chút uể oải, mấy bài tập luyện đơn giản này hắn chẳng muốn tập chút nào. Hắn nhìn mấy người kiểm tra trước, càng thấy vô vị.
Từng người được treo lên cao, dây treo rung lắc rất mạnh, bên dưới lại có người ngồi bên máy đo nhịp tim, dáng vẻ vô cùng chăm chú.
Tới lượt Tang Thanh thì đã là người cuối cùng, sau khi đặt thiết bị đo lên cổ tay, sợi dây bên hông kéo căng, hắn bay lên.
Vin là vị quân y già chuyên môn phụ trách kiểm tra nhịp tim, sức khỏe của đám người mới, đã làm việc nhiều năm nhưng đến lượt của Tang Thanh ông cũng phải nhướn mày kinh ngạc. Với áp lực từ mọi hướng vào cơ thể khi rung lắc trên không, chóng mặt buồn nôn hay tim đập mạnh là phản ứng bình thường của cơ thể. Nhưng số liệu nhịp tim trên máy hiện giờ vẫn bình ổn như ban đầu.
“Hỏng rồi ư?” rốt cuộc ông cũng không tin nổi, hạ Tang Thanh xuống, lúi húi kiểm tra thiết bị.
Tang Thanh nhàm chán nghịch sợi dây đo nhịp tim trên cổ tay mình, thoáng nghe thấy tiếng chân đến phía này, hắn ngẩng lên.
Là tổ B tiến vào chuẩn bị kiểm tra sức khỏe. Di Giai lẫn trong đám người hàng đầu, thấy hắn thì vui vẻ vẫy tay.
Vin đang lúi húi, chợt thấy số liệu nhịp tim bỗng nhiên tăng vọt, ông sửng sốt ngó ra, tên ban nãy kiểm tra rõ ràng đang đứng yên tại chỗ mà? Máy thật sự hỏng rồi?
Di Giai chạy tới vỗ vai Tang Thanh một cái, kỳ quái nhìn thiết bị trên tay hắn:“Cái gì đây?”
Tang Thanh bình tĩnh giải thích nguyên lý hoạt động và cách kiểm tra cho cô, Di Giai gật gù, chăm chú lắng nghe.
“Quái?!” Vin muốn điên rồi, nhịp tim trên máy lại tăng vọt, rõ ràng đang yên đang lành lại nhảy nhót như điên.
Kết quả buổi kiểm tra hôm ấy phải tạm hoãn vì vị quân y già thông báo máy đo trục trặc, phải đem đi sửa chữa. Mọi người uể oải lũ lượt trở về phòng.