Ngủ một giấc no say, Di Giai tỉnh lại vẫn chưa thấy thẻ được gửi trả về, thay vào đó một hình lá thư nhấp nháy trước mặt, cô bấm vào.
9966: Xấu xí, ngươi có đó không?
Nhìn thấy là mã số của Tang Thanh, Di Giai im lặng thật lâu, sự việc vừa qua trôi nhanh như một giấc mộng, rời xa Tang Thanh cái gì chứ, hắn vẫn luôn ở ngay cạnh cô. Hắn không nhận ra cô sao? Hừ, cũng có thể. Dù sao hình dáng ở thế giới kia cũng khác xa hình dáng này mà.
55555: Có
9966: Ngươi cho ta vay ít tiền đi
55555: Từ đâu ngươi nghĩ ta giàu có
Tên lắm tiền này vay kẻ nghèo khổ như cô làm cái gì?
9966: không phải lần trước ngươi có nhiều hồng thạch lắm sao?
55555: Ta sắm sửa không gian đã gần hết
Thật ra còn 20 triệu. Nhưng so với cái giường 450 triệu của hắn thì cũng không khác tiền lẻ lắm
9966: Tại sao tất cả người ta quen đều quá nghèo khổ!
55555: ╮(╯▽╰)╭
9966: Ngươi lấy đâu ra hình đáng yêu vậy???? Không hợp với ngươi đâu, mau chia sẻ cho ta!!!!
55555: (‾-ƪ‾)
9966: Aaaaaaa!!!!
Di Giai gửi hắn link một bài viết của ai đó trên chủ hệ thống đã chia sẻ những ký tự này rồi đóng cửa sổ nói chuyện.
Thật là...
Tang Thanh vẫn là Tang Thanh mà thôi.
Chương 30:
Ở một sòng bài, Di Giai đang tò mò nhìn quanh, cô không định chơi mà chỉ muốn ngó chút thôi. Dường như thế giới nào người ta cũng không thể cưỡng lại bài bạc, ngay cả khi đã chết đi.
Đôi lúc ngứa ngứa tay muốn thử cô cũng phải kìm lại. Cô biết bài bạc sẽ dẫn đến nghèo túng nhanh vô cùng. Chợt nghe thấy tiếng hò reo một phía, Di Giai tò mò chạy lại.
Tại một bàn bida, khách nữ vây quanh không ngớt suýt xoa. Cô nhảy nhảy nhìn lướt qua thấy bóng dáng của một thanh niên mặc vest trong đó, ngoài trừ đẹp trai thì chỉ còn đẹp trai, là kiểu cấm dục, không phải yêu nghiệt như Tang Thanh.
Chẹp. Chủ hệ thống ngươi có phải là một nhan khống (thích những người đẹp) không? Giá trị nhan sắc trung bình của nhiệm vụ giả đều không thấp đâu.
Đang tấm tắc thì một cuộc trò chuyện rơi vào tai cô:
“Đi nào. Phòng đấu giá sắp mở rồi.”
“Không biết lần này có bảo vật gì.”
“Lần trước có mảnh ghép tiểu thế giới, tiếc là không mua được.”
“Không phải chứ? Sao ngươi không gọi ta, quá đáng tiếc.”
Chân Di Giai xoay bước đi theo bọn họ.
Ra khỏi sòng bài, họ đi tới nơi được bố trí nguy nga nhất Ảo Thành. Trước cửa phòng đấu giá là người bán vé ghế ngồi.
“Một vé bao nhiêu vậy?”
“10.000.”
Di Giai mò mò trên người chợt nhớ ra thẻ đã mang đi bảo trì, cô ủ rũ.
“2 vé.” 2 ngón tay thon dài kẹp tấm thẻ đen từ sau cô đưa ra.
Di Giai kinh ngạc quay đầu:“Tang Thanh.”
Hắn hừ mũi khinh bỉ:“Ngươi nghèo đến điên rồi sao? Ra ngoài còn quên mang thẻ.” Nói rồi cầm vé dán lên má cô.
“Thẻ của ta mang đi sửa chữa. Nó bị nứt rồi.” Di Giai vui vẻ cầm vé, cùng Tang Thanh tiến vào.
Tang Thanh có vẻ vô cùng thuần thục đi thẳng tới thang máy, thấy cô ngó tới nhìn lui, hắn nhăn mày:“Xấu xí ngươi đi cùng ta thì đừng tỏ ra mất mặt vậy được không? Giống hệt thôn cô lần đầu nhìn thấy thành phố.”
“Lần đầu ta tới chứ bộ.”
“...Ngươi làm nhiệm vụ giả bao lâu rồi?”
“Không lâu... mới làm được 1.5 cái nhiệm vụ mà thôi.”
Tang Thanh nghe vậy, ôn tồn hơn một chút:“Tầng 1 chỉ là phòng trưng bày. Tầng 2 mới là phòng đấu giá.”
“Ồ.”
Ghế ngồi phòng đấu giá được kê thành hàng cách nhau 2 mét, còn có nhiều tầng. Di Giai và Tang Thanh mua 2 số liền nhau nên ngồi cạnh nhau. Đợi một lúc, ánh đèn trong phòng chợt tối lại, chỉ còn đèn phía trên sân khấu là còn sáng.