Edit: Ư Ư
Ánh nắng mặt trời, sóng nước lóng lánh, dường như cũng làm vẩy cá của nó trở nên long lánh hơn.
Bạch Tửu nhìn chằm chằm cái đuôi đang đung đưa trong nước của nó, càng thêm cảm thấy nó khác với những con cá chép đỏ khác, xét thấy thế giới này có người tu tiên, có yêu ma quỷ quái, vậy nàng cũng có lý do để tin tưởng, dù chỉ là một con cá nhưng nói không chừng sau này nó có thể tu luyện thành tiên.
Bạch Tửu không nhịn được cười nói: “Lỡ như có ngày ngươi tu luyện thành tiên thì nhớ che chở cho ta nhé.”
Cá chép đỏ ăn no, nó bơi tới gần Bạch Tửu, đuôi cá đập đập trên mặt nước giống như đang nói “Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ che chở cho ngươi.“.
Bạch Tửu cười ra tiếng, chỉ sợ là con cá này mới mở linh trí nhưng chưa được bao lâu, chỉ sợ chỉ số thông minh của nó chỉ bằng một đứa bé ba bốn tuổi, nơi này linh khí loãng, cũng không biết nó có cơ duyên gì mà lại có thể mở linh trí, nếu đặt nó ở một nơi nhiều linh khí thì chắc chắc sẽ có tiến bộ.
Nhưng mà bây giờ nàng còn chưa có năng lực lớn đến nỗi có thể suy nghĩ vì một con cá, nàng còn chưa giải quyết được nhiệm vụ đây, Bạch Tửu đau đầu nhìn về phía quyển sách bên cạnh, quả nhiên nàng là người không thích hợp với việc học.
Nàng đã ở trên ngọn núi này gần nửa tháng rồi, nếu có thể đi xuống chân núi thì tốt, nói không chừng nàng còn có thể mua thử một ít chu sa giấy vàng gì đó.
Bạch Tửu tháo ngọc bội bên hông xuống, nàng cẩn thận nhìn ngọc bội trong tay, nghe nói tiên tông không có người canh gác, ngọc bội đại biểu cho người của tiên tông, nếu muốn xuống núi thì phải có sự đồng ý của tổng quản, nếu không sẽ bị kết giới giữ lại.
Nhưng vấn đề lại tới nữa, trước không nói tới chuyện Bạch Tửu rất lười biếng trong tiết vẽ bùa, mà bây giờ nàng cũng không có linh lực, bùa vẽ ra chắc gì đã sử dụng được, nàng cảm thấy bất đắc dĩ. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một cái đuôi cá màu đỏ, cá chép rơi xuống nước cố ý làm tất cả nước bắn lên trên người nàng.
Chuyện đột ngột xảy ra làm Bạch Tửu hoảng sợ, ngọc bội trong tay cũng rơi vào trong hồ, Bạch Tửu lấy lại tinh thần cũng không quan tâm quần áo đã ướt đãm mà hung tợn nói với con cá đang đắc ý kia: “Ta nói cho ngươi biết, ngươi thảm rồi!”
Cá chép đỏ bơi một vòng không chút sợ hãi.
Bạch Tửu giận, nhưng bây giờ phải lấy ngọc bội về trước đã, nàng nhìn mặt nước, cũng may là nước trong hồ rất trong, lại không sâu, nàng thấy ngọc bội cũng không chìm xuống đáy hồ mà bị mắc kẹt ở một hòn đá, Bạch Tửu không thể không vén tay áo lên nghiêng người thò tay vào trong hồ, nhưng cuối cùng vẫn không với tới.
Nàng nghiêng người sát với mặt nước, cuối cùng cũng lấy được ngọc bội, nhưng vừa mói thở phào nhẹ nhõm thì cơ thể lại mất cân bằng ngã vào trong hồ.
Bùm một tiếng rơi vào trong nước, Bạch Tửu nhanh chóng lấy lại cân bằng đứng dậy, nước trong hồ chỉ cao đến ngực nàng nhưng đá dưới đáy hồ rất trơn, nàng cố gắng đứng ở trong nước phun hết nước trong miệng ra, Bạch Tửu vươn tay định vứt lá sen trên đầu xuống nhưng lại chạm vào một bàn tay từ bên kia.
Trước mắt nàng là một nam nhân.
Trên người hắn chỉ mặc một bộ quần áo mỏng màu đỏ, da thịt trắng nõn non mịn, không tái nhợt giống như bị bệnh mà là dịu dàng như ngọc, trong suốt không tì vết, làn da trắng làm ngũ quan tuấn mỹ càng thêm rõ nét, đặc biệt là một đôi môi mỏng hồng hồng giống như đánh son, một sợi tóc dài đen nhánh rũ trước ngực rồi tiếp tục kéo dài tới trong nước không thấy điểm cuối, tóc đen mượt mà như tơ lụa, một đôi mắt đào hoa đa tình, vốn nên quyến rũ nhưng lại vì sự sạch sẽ thuần khiết trong mắt mà tạo thành một vẻ đẹp khác biệt.
Mặt như trăng rằm Trung thu, sắc như hoa mùa xuân.
Đột nhiên Bạch Tửu nhớ tới một câu, có hắn, phong cảnh dù đẹp đến đâu cũng chỉ làm nền.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~