Bởi vì xảy ra sự cố dây thép, đoàn phim của Tống Nhất Nhất phải ngừng quay để điều tra nguyên nhân của sự cố này, tất cả mọi người biết Tống Nhất Nhất là người Văn Bỉnh thích, nếu không tìm được nguyên nhân, không bắt được thủ phạm, trên là đạo diễn, dưới là nhân viên khẳng định sẽ bị Văn Bỉnh gây khó dễ, vì thế, thời gian nghỉ ngơi của đoàn phim《 Đao kiếm giang hồ 》kết thúc sớm hơn dự tính, bắt đầu quay cảnh cuối cùng.
Bạch Tửu nhìn Kỳ Phụng đứng đối diện, cô vuốt cằm nói: “Rõ ràng một tiếng trước chúng ta vẫn quay phim cùng nhau, sao tôi lại cảm thấy anh đã biến mất rất lâu rồi nhỉ?”
Nói vừa mới tất cả mọi người đều đang nghe ngóng chuyện của Tống Nhất Nhất, mà hình như Kỳ Phụng cũng không có trong nhóm người vây xem đó, đương nhiên, cũng có khả năng là cô không chú ý đến.
Hôm nay Kỳ Phụng vẫn có cảm giác suy sút, anh rũ mắt, không biểu tình nói: “Quá chú ý tới tôi, em sẽ thích tôi mất.”
Bạch Tửu nghẹn họng, có chút ngoài ý muốn nhướng mày, “Nhìn không ra anh còn biết nói đùa.”
Kỳ Phụng không trả lời.
Đúng lúc này, đạo diễn cũng hô một tiếng chuẩn bị, Bạch Tửu vội vàng điều chỉnh biểu tình của mình, khi Vưu Án nói bắt đầu quay, thần sắc ôn hòa của cô đã có thêm vài phần không nỡ.
Cảnh mà bọn họ đang quay là cảnh người chơi phải quay lại thế giới hiện thực, mà y sư lại không thể rời khỏi thế giới trò chơi, bọn họ vốn là người của hai thế giới, có thể gặp nhau trong trò chơi đã là chuyện ngoài ý muốn, mà sau hôm nay, bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại.
Bởi vì Vưu Án biết Kỳ Phụng là người như thế nào, cho nên ông thiết lập quan hệ của y sư và người chơi trên mức bạn bè, nhưng lại không phải người yêu, cho nên ông chỉ yêu cầu Bạch Tửu diễn được cảm giác không nỡ xa người chơi, bởi vì chỉ có mình cô động tâm.
Một người được thiết lập bởi các con số, lại động tâm với một người chơi trong thế giới hiện thực.
Làm Bạch Tửu diễn loại cảm giác xa cách mà không nỡ này có hơi khó khăn, nhưng mà cô rất thông minh coi người đứng trước mặt mình thành người có bộ ngực của Tằng Thiến, lại có được cặp đùi của Tống Nhất Nhất, ít nhất cái loại cảm giác không nỡ này vẫn có thể diễn được.
Nàng ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, mặc áo khoác đồng phục đen trắng, vẫn trầm mặc và không có biểu tình, bất luận là xuyên đến một thế giới xa lạ, hay là bị nàng lôi kéo đi mạo hiểm trong thế giới trò chơi, anh vẫn bình thản ung dung.
Cô nở nụ cười, đặt miếng ngọc bội có thể mở một con đường quay lại thế giới hiện thực cho anh, “Như vậy, ngươi có thể trở lại thế giới của ngươi rồi.”
“Ừm.” Anh nắm ngọc bội trong tay, trả lời có lệ.
Bạch Tửu nói thầm trong lòng đúng là người sắt đá, cô lại cúi đầu nhìn cây sáo ngọc trong tay, khóe môi khẽ nhúc nhích, ý cười nhợt nhạt, “Hôm nay từ biệt, cũng không biết còn có cơ hội gặp lại không, tuy nói công tử không thích nói chuyện với người khác, nhưng nhiều ngày ở chung, ta nghĩ chúng ta cũng coi như bằng hữu, cây sáo ngọc này tặng cho công tử, mong rằng công tử... đừng quên ta.”
Khuôn mặt mỹ lệ, thần sắc ôn nhu điềm đạm, tính tình của nàng vốn ôn nhu thiện lương, tự nhiên sẽ không muốn làm khó người khác, chỉ là nàng nói ra những lời này cũng không dễ dàng, hai tai ửng đỏ, chủ động lùi một bước về phía sau.
Cô nhớ rõ đạo diễn nói, sau khi nói xong câu này, sẽ phải lùi về phía sau một bước, động tác nhỏ thể hiện sự không bắt buộc, mà sau khi Kỳ Phụng nhìn cô một cái, sẽ bóp nát ngọc bội, anh sẽ “trở về thế giới của mình“.
Kỳ Phụng cũng xác xác thật thật nhìn thoáng qua Bạch Tửu, tay anh cũng có động tác, nhưng giây tiếp theo anh cũng không bóp nát ngọc bội, mà là duỗi tay cầm cổ tay Bạch Tửu, mạnh mẽ kéo cô lại, Bạch Tửu tiến lên hai bước, đâm vào trong ngực anh.
Bạch Tửu ngốc.
Người xung quanh yên tĩnh.
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp, “Ta không quay về.”
Chóp mũi quanh quẩn hơi thở trên người anh, Bạch Tửu được ôm vào trong ngực ngẩng đầu lên, “A?”
“Ta không quay về.” Anh rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, phảng phất đang nói hôm nay chúng ta ăn rau cải nhé.
Bạch Tửu trầm mặc một lát, quay đầu nhìn về phía Vưu Án, “Đạo diễn, cốt truyện diễn như vậy sao?”
Vưu Án cũng bị sự đột ngột của Kỳ Phụng làm ngây người, ông lấy lại tinh thần, sờ sờ đầu, cười ha ha nói: “Cái này... Ừm... Hình như cốt truyện này cũng không tồi.”
Nhìn xem, bọn họ trai đẹp gái xinh, một đen một trắng ôm nhau rất đẹp mắt nha!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~