Quan trọng nhất là, cô không ghét anh.
Đây đều là mặt tốt, còn một mặt cô chưa xác định, đó là cô cảm thấy chưa hiểu anh.
Bạch Tửu là một người con gái, cho nên đối mặt với vấn đề kết hôn, cô cũng hỏi một vấn đề kinh điển, “Anh muốn kết hôn với tôi, vậy anh thích tôi ở điểm nào?”
Đây không phải một vấn đề khó, nhưng đây là một vấn đề khó trả trời sao cho tốt.
Đôi mắt anh mang theo ánh sáng động lòng người, giống như bầu trời đêm không có ánh sao, bỗng nhiên có sao băng xẹt qua.
Anh nói: “Trên thế giới này, chỉ có em có màu sắc rực rỡ.”
Bạch Tửu: “...”
Cô nghĩ tới anh sẽ nói cô đẹp, hoặc là nói tính cách rất thú vị, hoặc là nói toàn bộ trong ngoài, anh đều thích, lại không nghĩ tới, anh lại cho một đáp án kỳ quái như vậy.
Trong trí nhớ của Bạch Tửu, Kỳ Phụng là người đầu tiên, cũng là người duy nhất cô không đoán trước được, nhưng thường là chuyện và người không có cách nào đoán trước, mới có thể càng làm người không nhịn được muốn tới gần.
Bạch Tửu miễn cưỡng chấp nhận đáp án của anh, nghiêm túc nói: “Anh biết tôi là người thế nào, có lẽ mười năm sau, hai mươi năm sau, tôi vẫn phải chịu sự công kích bằng ngôn ngữ của mọi người, ở bên cạnh tôi, anh có thể bị liên lụy.”
“Không sao cả.” Kỳ Phụng bình tĩnh, “Tôi có thể hack máy tính bọn họ, tra địa chỉ IP, dù là làm bọn họ sinh hoạt ở thế kỷ 21 hay nguyên thủy, hay là tìm người đánh bọn họ, chỉ cần em vui vẻ, tôi đều có thể làm được.”
Dùng ngữ khí thong dong lạnh nhạt như vậy nói ra việc trâu bò như vậy thật sự thích hợp sao?
Bạch Tửu trầm mặc một giây, một lát sau chậm rì rì nói: “Kết hôn nhanh như chớp cũng là một chuyện có tính khiêu chiến cao, nhưng sau đó, ly hôn nhanh như chớp cũng không phải không có.”
“Tôi có thể bảo đảm, nếu có một ngày em muốn ly hôn, máy tính trong Cục Dân Chính chỉ biết chết máy.”
Tốc độ trả lời của anh quá nhanh.
Bạch Tửu trong lòng vi diệu, một câu “Về sau lỡ như ly hôn, hai bên ly hôn trong hòa bình, không dây dưa” không thể nói lên lời, cô xoay người cầm lấy túi đặt trên sô pha, lại quay đầu lại nhìn anh, “Chúng ta đi thôi.”
Đôi mắt Kỳ Phụng sáng ngời, anh được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi: “Có thể dắt tay không?”
Đi tới cửa Bạch Tửu không do dự vươn tay phải của mình
Đến lúc này, động tác của anh lại không được nhanh nhẹn như lúc nãy.
Bạch Tửu nhìn anh do do dự dự đứng một lúc lâu, cuối cùng, anh cố gắng vươn tay cầm lấy... ngón út của cô.
Sau tai đỏ bừng, khóe môi khẽ nhúc nhích, chậm rãi tạo thành một độ cong xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười, cô quyết định tạm thời không đi trêu chọc anh, lại nhìn ngón út được cầm, không thể phủ nhận, nội tâm thiếu nữ hơi rung động.
Cô được anh “nắm tay” đi ra ngoài.
Chỉ nắm tay cô, Kỳ Phụng đã cảm thấy mình đang được bổ sung đường, nếu người khác hỏi anh, anh có cảm giác gì, ngoại trừ ngọt, vẫn là ngọt.
Bạch Tửu ngó anh một cái, “Anh lái xe tới à?”
“Ừm.” Anh gật đầu, nói một cách chuyên nghiệp: “Anh đã tính toán con đường ngắn nhất để tới Cục Dân Chính...”
Cô ngăn anh lại, “Chúng ta về nhà họ Bạch trước.”
Kỳ Phụng dừng lại, chớp mắt, hỏi: “Gặp cha mẹ à?”
Cho dù bây giờ anh đã khôi phục lại bộ dáng lười biếng suy sút, nhưng không hiểu sao lại làm người cảm nhận được sự bất an của anh.
Lỡ như cha mẹ cô không thích anh thì sao?
Vậy không phải lại có thêm biến số sao?
Anh biết mình làm người khác không thích.
Bạch Tửu rút ngón út được anh nắm ra.
Anh rũ mắt, nhưng chỉ một giây, cả bàn tay lại được cô nắm lấy...
Anh an tĩnh nhìn cô.
Bạch Tửu cười, “Chúng ta về trộm sổ hộ khẩu ra.”
Ngay trong nháy mắt này, anh bỗng nhiên cảm thấy cho dù trà sữa trên thế giới đều biến mất, cũng không phải chuyện quan trọng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Điền vào chỗ trống
“Anh không hiểu con gái, cũng không biết theo đuổi con gái.” Kỳ Phụng dừng một giây, nói tiếp: “Gặp phải chuyện mình không biết,....”