“Bây giờ em không muốn uống rượu.” Bạch Tửu cao quý lãnh diễm đứng lên, lạnh nhạt nói: “Em rất mệt, em phải về phòng nghỉ ngơi.”
Kỳ Phụng gục đầu xuống, thấp giọng nói “Ừm” một tiếng.
Bạch Tửu đi một bước, cô lại dừng lại, quay đầu hỏi: “Anh có muốn vào nghỉ ngơi với em không?”
Anh chớp mắt, ngay sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt lập loè, giống như một con chó to nhìn thấy miếng xương ngon miệng.
Bạch Tửu vươn tay.
Anh đứng lên, cầm tay cô.
Đối với ký ức sau khi vào phòng, Bạch Tửu còn nhớ rõ.
Sau khi cô đẩy anh xuống giường, anh giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, tuy rằng khuôn mặt không biểu tình, nhưng lỗ tai đỏ rực, còn có ánh mắt mơ hồ để lộ ra sự lo lắng bất an của xử nam ngây thơ.
Bộ dáng dễ bắt nạt này của anh, không thể nghi ngờ là làm cho Bạch Tửu càng hưng phấn.
“Đừng lo lắng, em sẽ yêu thương anh.”
Bạch Tửu vừa nói khẽ bên tai anh, vừa cởi áo sơ mi của anh, nhưng mà lồng ngực của người đàn ông vừa lộ ra, cô không nhịn được mà sờ soạng một phen, nháy mắt vị trí đã bị đảo lộn, cô đã bị người kia đè dưới thân.
Giây tiếp theo, nụ hôn của anh rơi xuống.
Kỳ Phụng cũng không có kinh nghiệm với chuyện nam nữ này, cho dù có kinh nghiệm, đó cũng là thông qua tính toán, nụ hôn của anh giống như bản thân mình lúc này vậy, mạnh mẽ mà không thể biết trước.
Liếm láp cánh môi cô, lại cạy khớp hàm, cái lưỡi ấm áp tàn sát bừa bãi trong khoang miệng thơm ngọt, cướp đoạt mọi ngóc ngách, cướp lấy hơi thở của cô, nhấm nháp sự ngọt ngào.
Nụ hôn giống như dã thú này, không hiểu sao càng làm cho Bạch Tửu cảm thấy kích thích, cô cũng không phải người bị động, vì thế cái lưỡi chủ động đuổi theo anh cùng múa.
Hô hấp của anh càng thêm nóng rực, không khí nóng bỏng, làm hai người bọn họ cũng nóng lên, hai người bắt đầu xé quần áo của nhau, động tác đều không nhẹ nhàng.
Anh cũng không nỡ buông tha những nơi khác trên cơ thể cô, hôn từ cổ đi xuống, anh hôn môi, liếm mút.
Bạch Tửu rên rỉ, loại cảm giác hưng phấn lại xa lạ này, làm cô không nhịn được mà ôm đầu anh.
Tay anh còn đang trêu chọc cơ thể cô, thân thể của cô mềm mại như thế, mỗi chỗ lướt qua đều vô cùng lưu luyến, khi thấy cô cũng không chán ghét những động tác thân mật này, anh càng thêm to gan.
Hôn môi, chạm vào, sớm đã không thể thỏa mãn.
Đừng nhìn Kỳ Phụng ngày thường lười nhác suy sút, đến thời điểm này, anh lại có thể vận dụng hoàn toàn những kiến thức sinh học trước kia, sau khi khai vị, là hưởng thụ bữa tiệc lớn.
Bạch Tửu hơi nhíu mày, sắc mặt có hơi trắng bệch.
Anh dừng lại, nhẹ giọng hỏi, “Có đau không?”
Cô có thể cảm nhận được cơ thể anh đang căng thẳng vì chịu đựng, thoạt nhìn cũng không dễ chịu.
Bạch Tửu lại cảm khái người đàn ông này khá dịu dàng, cô vươn tay ôm chặt lấy anh, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Em không sao.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Show thực tế có hai người chị Bạch quen, là ai”^”