Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!

Chương 62: Chương 62: Ngoại truyện Kỳ Phụng (1)




Edit: Ư Ư

“Bác sĩ... Có thể nào là khám sai rồi hay không?”

Trong văn phòng bác sĩ khoa mắt, một người phụ nữ xinh đẹp gian nan nói, trong tay bà là kết quả khám bệnh, bên trên viết “Bệnh mù màu hoàn toàn.”

“Rất xin lỗi, kết quả kiểm tra là con của bà bị bệnh mù màu.”

Bác sĩ biết người phụ nữ này là vị họa sĩ tuổi trẻ nổi tiếng, còn tổ chức triển lãm tranh của bản thân rất nhiều lần, thân là một người họa sĩ, lại có một đứa con trai bị mù màu, đây có thể là chuyện khó chấp nhận cỡ nào, lại nhìn đứa bé đang ngồi trong góc phòng chơi xếp hình, không khỏi đồng tình.

Một đứa bé trời sinh bị tước đoạt cơ hội có thể nhìn màu sắc của thế giới này, thật sự làm người cảm thấy thương tiếc.

“Tôi... Kết quả này... Tôi khó có thể, xin lỗi... Tôi đi ra ngoài một lát.” Người phụ nữ xinh đẹp hồn xiêu phách lạc nắm chặt kết quả khám bệnh trong tay, lung lay đi ra ngoài cửa.

Bác sĩ gặp qua không ít cha mẹ đưa con tới kiểm tra, cũng có những đứa trẻ kiểm tra ra bị bệnh mù màu, nhưng phần lớn là mù màu đỏ và xanh, mà mù màu hoàn toàn, là cực kỳ hiếm thấy, mà người mẹ trẻ tuổi này, càng thêm khó có thể chấp nhận.

Nghĩ tới nghề nghiệp của người này, bác sĩ nhiều ít cũng có thể hiểu, chỉ là đứa bé kia, từ đầu đến cuối cũng chỉ im lặng.

Bác sĩ đi tới trong góc, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé, từ việc cậu bé này có thể dùng một thời gian ngắn mà đã dựng được mô hình như vậy, có thể thấy được cậu là một đứa trẻ thông minh, bác sĩ đã từng giao tiếp với rất nhiều người bệnh, lại là lần đầu tiên gặp một đứa bé thờ ơ với mọi chuyện xung quanh, nhưng cũng càng thêm làm người cảm thấy đau lòng.

Bác sĩ vuốt tóc cậu an ủi, “Mẹ cháu sẽ quay lại, đừng lo lắng.”

Cậu bé mới sáu bảy tuổi dừng động tác trong tay, không cảm xúc hỏi: “Có nhìn thấy màu sắc hay không, rất quan trọng à?”

“Đối với người nào đó mà nói thì rất quan trọng, đối với những người khác mà nói, thì không quan trọng như vậy.”

Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng không có nửa phần gợn sóng, “Màu sắc... Là cái gì?”

Từ khi cậu có ý thức, trong mắt cũng chỉ có trắng đen, toàn bộ thế giới đều u ám, những người khác nói cậu không hợp, bởi vì cậu sợ ánh sáng, thích ở trong những nơi u ám, ngay cả mẹ cậu, cũng cảm thấy tính cách của cậu quái gở, còn từng dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, kết quả, cậu cũng không bị bệnh tự kỷ.

Cho đến khi cậu ngã xuống đất, mẹ cậu nhìn thấy máu chảy xuống, khủng hoảng hỏi cậu: “Con không đau à? Đã chảy nhiều máu như vậy rồi!”

Cậu chậm chạp cúi đầu nhìn, lại chậm rì rì nói: “Con tưởng đó là nước.”

Mẹ cậu sửng sốt một lúc lâu, không bao lâu sau thì dẫn cậu tới bệnh viện kiểm tra.

Màu sắc là gì?

Bác sĩ cũng không biết nên giải thích định nghĩa “Màu sắc” như thế nào với một đứa bé chưa từng nhìn thấy màu sắc, nhưng ánh mắt nghiêm túc của cậu bé làm người ta không thể nói qua loa, ông nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười, “Ở một ngày nào đó, khi cháu nhìn thế giới, vẫn là thế giới u ám này, nhưng không giống như trước, cháu sẽ phát hiện tầm mắt của cháu chỉ tập trung ở một chỗ, nơi đó sẽ sáng lấp lánh, giống như chiếu sáng toàn bộ thế giới, nhưng tôi có thể khẳng định, ánh sáng này không phải ánh sáng mà cháu chán ghét, đó là màu sắc.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.