Edit: Ư Ư
Tuy địa vị của Giang Tiện Ngư ở trong phủ không cao, nhưng hạ nhân trong phủ cũng cung kính với Bạch Tửu, đi đến mai viên, Tiểu Tú cuống quít nói: “Tiểu thư, chúng ta vẫn không nên đi vào đây.”
“Vì sao không đi vào?”
“Nghe nói ở đây toàn là mộ, em sợ hãi...”
Bạch Tửu càng hứng thú, “Có cái gì mà sợ? Ban ngày ban mặt cũng sẽ không có ma.”
“Nhưng mà, tiểu thư...”
“Được rồi được rồi.” Bạch Tửu sờ sờ đỉnh đầu Tiểu Tú, nha đầu này thoạt nhìn cũng chỉ có mười lăm sáu tuổi mà thôi, vẫn trong độ tuổi học cấp hai cấp ba, Bạch Tửu cũng không làm khó Tiểu Tú, “Em ở đây chờ ta, ta chỉ vào xem một lát, sẽ ra nhanh thôi.”
“Tiểu thư...” Tiểu Tú đấu tranh tư tưởng kịch liệt, “Vậy ngươi... Ngươi nhất định phải ra nhanh a, em chỉ chờ một lát, tiểu thư không ra, em sẽ đi vào tìm tiểu thư!”
“Yên tâm đi.”
Bạch Tửu phất phất tay, đi vào mai viên, hiện tại chưa phải mùa hoa nở, trên cây mai chỉ có lá xanh tươi tốt, cũng có vẻ đầy sức sống, mà Tiểu Tú không nói sai, Bạch Tửu càng đi sâu vào bên trong, đã thấy vài ngôi mộ, cũng không trách Tiểu Tú không dám tiến vào, cho dù là mùa hè, nơi này cũng có vẻ có chút âm trầm lạnh lẽo.
Lúc Bạch Tửu nghĩ mai viên này hẳn là nên đổi tên thành kêu mộ viên, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng nói cách đây không xa, theo giọng nói nhìn qua, lại nhìn thấy hai người.
Một nha hoàn xinh đẹp đang quỳ trên mặt đất khóc thút thít, “Tướng quân, nô tỳ thật sự không khống chế được sự ái mộ trong lòng, nô tỳ cũng biết thân phận của nô tỳ và tướng quân khác nhau một trời một vực, nhưng nô tỳ không có mong muốn gì nhiều, chỉ mong có thể ở bên cạnh hầu hạ tướng quân, chỉ cần như vậy nô tỳ đã thoả mãn!”
Nha hoàn vươn tay, còn chưa chạm vào nam nhân kia, nam nhân mặc một thân màu xanh đen thêu hoa văn chìm đã lạnh nhạt dịch sang bên cạnh một bước, tránh sự đụng chạm của nha hoàn kia.
Bạch Tửu chỉ có thể thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp của nam nhân đó, nhưng từ cách xưng hô của nha hoàn kia, nàng cũng có thể đoán được thân phận của người nam nhân này, trong phủ tướng quân, hạ nhân xưng gia gia của Giang Tiện Ngư là lão tướng quân, xưng huynh trưởng của Giang Tiện Ngư là Thiếu tướng quân, xưng Giang Tiện Ngư là nhị công tử, chỉ có xưng phụ thân của Giang Tiện Ngư, mới là Đại tướng quân, hoặc là tướng quân.
Bắt gặp công công cây khô gặp mùa xuân gì đó... Đây là một chuyện rất xấu hổ..
Bạch Tửu chậm rãi xoay người, quyết định lén lút rời đi.
Nhưng trời không chiều lòng người, nàng vừa mới bước được nửa bước, đã nghe thấy nha hoàn kia vừa khóc vừa nói: “Tướng quân không muốn tiếp thu nô tỳ, nô tỳ cũng không còn mặt mũi nào mà sống sót, tướng quân cứ để nô tỳ chết đi!”
Ngay sau đó, Bạch Tửu thấy nha hoàn kia đứng dậy, chạy tới cái cây bên cạnh nàng đâm tới, trước khi có phản ứng, Bạch Tửu đã vươn tay túm chặt nha hoàn kia.
“Nhị, nhị thiếu phu nhân...” Nha hoàn khóc như hoa lê dính hạt mưa(*) thấy Bạch Tửu trực tiếp ngốc.
Bạch Tửu cười cười.
Nha hoàn lấy lại tinh thần, lại nhìn phía sau Bạch Tửu, nhưng thấy kia nam nhân còn đứng tại chỗ, căn bản không để bụng sự sống chết của mình, càng khóc to hơn, “Nhị thiếu phu nhân tội gì kéo nô tỳ lại? Tồn tại mà không có thể diện, không bằng để nô tỳ chết đi! Nhị thiếu phu nhân cũng đừng quản nô tỳ!”
“Không phải.” Bạch Tửu lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhìn cây hoa mai này tuy to, nhưng thật ra thân cây cũng không thô, ta thấy lực và trọng lượng của người, còn chưa đâm chết thì cái cây này đã gãy rồi, ngươi muốn chết thì chết đi, làm sao lại liên lụy tới cái cây vô tội này?”
Nam nhân phía sau Bạch Tửu đang đi tới bước chân hơi dừng lại.
Nha hoàn dừng khóc, hoài nghi có phải vừa nãy mình nghe nhầm rồi không.
“Ngoan a.” Bạch Tửu sờ sờ đầu nha hoàn, cười ôn nhu, nàng tri kỷ nói: “Tin tưởng ta, đâm vào cây xác suất chết không cao, ngươi có nhìn thấy tảng đá bên kia không? Ngươi đi đâm đâm cái đó, nói không chừng còn có thể thành công.”
“Nô tỳ... Nô tỳ...” Nha hoàn nước mắt còn chưa khô, lắp bắp nói: “Nhị thiếu phu nhân nói không thể liên lụy tới thứ vô tội, nô tỳ... Nô tỳ bỗng nhiên nghĩ đến, lỡ như chảy máu làm bẩn nơi này, cũng coi như là lỗi của nô tỳ...”
“Không sao.” Bạch Tửu nghe thấy giọng nói của nam nhân đang đứng bên cạnh mình, “Làm hạ nhân quét tước sạch sẽ là được, ngươi yên tâm đâm đi.”
Không phải, loại chuyện này cũng có thể yên tâm sao?
Nha hoàn một giây trước còn đang tìm chết mà bây giờ sắc mặt cực kỳ phức tạp.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(*)Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.