Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!

Chương 107: Chương 107: Tất cả mọi người đều có bàn tay vàng, ngoại trừ nàng (44)




Edit: Ư Ư

Hắn nhỏ giọng “Ân” một tiếng, đại khái nếu Bạch Tửu nói thêm vài yêu cầu quá đáng nữa thì hắn cũng không do dự mà đồng ý.

“Vậy bây giờ ta muốn đi tìm gia gia ta.” Bạch Tửu muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy đau đau, lại dựa vào trong ngực hắn, nàng nhìn xuống, hóa ra trong lúc nhàm chán nàng đã buộc tóc của hai người vào nhau.

Hắn cầm phần tóc đang buộc lại của hai người, khóe môi hơi hơi cong lên, “Chúng ta đã kết tóc cho nên sẽ không tách ra.”

Trong giọng nói của hắn mang theo sự thỏa mãn, nhảy nhót giống như khi còn nhỏ ngồi xếp hàng chờ cô giáo phát táo, hắn phát hiện quả táo của mình là lớn nhất vậy.

Bạch Tửu cũng không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, “Nhưng chúng ta cũng không thể cứ để như vậy, ngươi có thể cắt hai đoạn tóc này sau đó cất vào trong hộp, được không?”

Ý kiến này rất hợp ý hắn, Bạch Tửu cũng không biết hắn dùng cách gì mà đoạn tóc kia lập tức đứt ra rơi vào trong lòng bàn tay hắn, lại không biết hắn lấy một cái hộp từ đâu ra rồi đặt đoạn tóc đó vào bên trong, đóng nắp lại, ôm vào trong lòng như đang ôm bảo bối, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Bạch Tửu nhìn hắn như vậy cũng cảm thấy thú vị, nàng vươn tay, “Chúng ta cùng đi tìm gia gia ta đi.”

Hắn cũng không từ chối mà nắm tay nàng đi ra khỏi căn phòng mà hắn đã ở không biết bao nhiêu năm.

Bạch Tửu nắm tay hắn vừa đi vừa dặn dò, “Lát nữa gặp gia gia ta thì ngươi phải khách khí một chút, phải bình tĩnh nói chuyện, không được đánh nhau.”

“Được.”

“Còn nữa, ngươi phải hạ thấp một chút để gia gia ta có ấn tượng tốt về ngươi.”

“Được.”

Tóm lại bất cứ yêu cầu gì của nàng hắn đều đồng ý.

Bạch Tửu vừa dặn dò được hai câu thì một nam nhân trẻ tuổi mặc áo đạo bào màu xanh đã xuất hiện, nàng gọi một tiếng, “Gia gia.”

Bạch Câu dùng chân đá văng mộtcon rối, ông quay đầu lại, chưa kịp vui vẻ khi nhìn thấy Bạch Tửu thì đã khó thở khi thấy một người không giống người bình thường kia đang nắm tay cháu gái mình.

Không chỉ có như thế, nam nhân không giống người thường kia lại còn cung cung kính kính gọi một tiếng: “Gia gia.”

Bạch Tửu sửng sốt.

Bạch Câu càng cứng người, ngay sau đó giận dữ nói: “Ngươi gọi ta là gì?”

“Gia gia.” Hắn thành thành thật thật gọi một tiếng.

Sắc mặt Bạch Câu không phải xấu bình thường nữa, “Ngươi đừng có mà ăn nói lung tung nhé, Tiểu Cửu, lại đây!”

“Tiểu Tửu muốn ở bên cạnh ta.” Khuôn mặt tái nhợt của Giang Lưu dưới ánh trăng càng thêm trắng bệch, có một loại cảm giác âm trầm, hắn lại dùng khuôn mặt có thể dọa ma này nghiêm túc nói: “Trong bụng Tiểu Tửu đã có Tiểu Bạch Tửu.”

Bạch Tửu: “Chờ...”

Nàng chưa kịp nói xong thì đã bị hắn kéo sang một bên, thanh kiếm lướt qua, đâm vào thân cây phía sau lưng hắn.

Mặt Bạch Câu đen như đáy nồi, ông không ngờ Giang Lưu sẽ làm ra chuyện này với cháu gái ông, “Ta sẽ không đồng ý!”

“Ồ.” Giang Lưu nhàn nhạt lên tiếng, lại không chút để ý nói: “Không có chuyện gì lớn cả, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi.”

Bạch Câu nghe hắn nói mà giận điên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.