Edit: Ư Ư
Ban đầu ý tưởng của cô là giải quyết vai ác này, nhưng mà bây giờ vai ác vẫn chỉ là một nam sinh cấp ba mà thôi, nếu bắt buộc phải xuống tay thì không nhất định cô sẽ làm được, cô cẩn thận suy nghĩ, vẫn nên nhốt cậu lại vào ngày xảy ra tai nạn thì tốt hơn.
Lúc người của công ty bảo hiểm tới thì trời đã tối.
Hứa Khâm cũng không nói nhiều mà lên xe đạp định đi về luôn, có người nắm lấy yên xe của cậu, cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Bạch Tửu.
Bạch Tửu nói: “Vươn tay ra.”
Cậu do dự một giây, cuối cùng vẫn vươn tay ra.
“Đây là số điện thoại của tôi, sau khi em về đến nhà thì hãy gọi điện báo cho tôi biết.”
Cậu hơi nhíu mày, ước chừng là cảm thấy đây là không cần thiết làm chuyện phiền toái.
Bạch Tửu không cho cậu từ chối, còn nói thêm: “Trời đã tối rồi, một mình em về nhà tôi không yên tâm, nếu một tiếng sau tôi không thấy tin nhắn của em thì tôi sẽ báo cảnh sát.”
Tuy người này là vai ác nhưng bây giờ cậu vẫn chỉ là một nam sinh bình thường, lỡ như vì cô mà xảy ra hiệu ứng bươm bướm, cậu xảy ra chuyện gì sao?
Thấy trong mắt cậu lộ ra vài phần không tình nguyện, Bạch Tửu nghiêm trang nói: “Hay là em muốn về nhà với tôi?”
Cậu mím môi, cuối cùng vẫn cầm lấy tờ giấy đó đạp xe đi.
Bạch Tửu đứng phía sau dặn dò: “Đừng đi chơi lung tung, nhớ về nhà sớm!”
Bóng dáng của cậu hơi cứng lại rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lúc Bạch Tửu về đến nhà đã là 10 giờ tối, Bạch Phàm Phàm vừa tắm xong, nhìn thấy Bạch Tửu, Bạch Phàm Phàm nói một tiếng: “Chị về rồi à.”
“Ừ.” Bạch Tửu gật gật đầu, thay giày đi tới tủ lạnh lấy một hộp sữa bò, lại ngồi xuống sô pha uống một ngụm mới thả lỏng người.
“À đúng rồi.” Bạch Phàm Phàm vừa lau tóc vừa nói: “Sau này em sẽ về nhà muộn hơn.”
“Sao vậy?”
“Giáo viên chia tổ, người học giỏi giúp người học kém học tập.” Nói tới đây, Bạch Phàm Phàm lại thở dài, “Người cùng nhóm với em là người khó tính nhất, lại không dễ gần, haiz.”
Người này chắc chắn là Hứa Khâm.
Bạch Tửu bất động thanh sắc nói: “Người ta phải giúp em, người buồn phải là người ta mới đúng chứ.”
“Chị không hiểu đâu.” Bạch Phàm Phàm ngồi xuống bên cạnh Bạch Tửu, ôm cánh tay Bạch Tửu nói: “Tuy người này đứng nhất nhưng cậu ta thật sự không dễ gần, em học cùng với cậu ta ba năm mà chưa thấy cậu ta thân với ai, ngay cả bạn bình thường cũng không có.”
“Không phải khá tốt à? Người ta nhiệt tình yêu thương học tập, thành tích còn tốt, có người học giỏi như vậy học bù cho em nhất định có thể khá hơn.”
Bạch Phàm Phàm thở dài, “Nhưng mà em không muốn học chung với người đầu gỗ như cậu ta.”
“Chỉ là EQ có hơi thấp thôi, cũng không phải là đầu gỗ.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~