Edit: Ư Ư
Lam Trạch lại cười, “Tôi chỉ muốn nghe lời đánh giá của cô về cậu bé Hứa Khâm kia thôi.”
“Câu...” Trong đầu Bạch Tửu chỉ xuất hiện một câu, cô buột miệng thốt ra, “Cậu ấy là một nam sinh mà khi nhìn thấy người ta sẽ nghĩ tới một câu tuổi trẻ thật đẹp.”
Ánh mắt Lam Trạch ảm đạm rồi cười một tiếng, “Đúng vậy, tuổi trẻ thật đẹp.”
Mọi người đều sẽ và đ trải qua loại cảm giác này, chỉ là đối với mỗi người mà nói, tuổi trẻ đều quá ngắn ngủi, một khi đi qua sẽ không nhịn được mà nhớ lại.
Nhưng nhớ lại thì cũng chẳng làm được gì, quá khứ là thời gian đã trôi qua, cho dù có nhiều quyền lực mà người bình thường không có được, có tài sản mà người bình thường không có được đi chăng nữa, thì cũng không thể làm thời gian quay trở lại.
“Khụ...” Lam Trạch bỗng nhiên ho khan, cơ thể lung lay, sắc mặt còn tái nhợt hơn lúc trước một phần.
Bạch Tửu xuất phát từ lễ phép hỏi: “Lam tiên sinh có cần tôi gọi người tới đây không?”
“Không cần.” Lam Trạch xua xua tay, ông ấy hít sâu một hơi, trên mặt lại hiện lên nụ cười, “Chỉ là bệnh cũ mà thôi, không có gì quan trọng.”
Bạch Tửu không thân nên cô cũng không tư cách nói thêm, nhưng mà đứng trên lập trường một người không thân thiết, cô vẫn nói: “Bên ngoài gió lớn, hay là chúng ta về khách sạn trước nhé?”
“Được.” Lam Trạch gật gật đầu, ông ấy xoay người đi vào, có thể là do lúc nãy ho nên cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể cũng bắt đầu nghiên ngả.
Bạch Tửu thấy ông ấy sắp ngã xuống thì vội đã lấy cánh tay ông ấy, “Lam tiên sinh không sao chứ? Hay là tôi tìm người gọi bác sĩ tới đây.”
“Không cần...” Lam Trạch chưa nói xong thì đã bình tĩnh nhìn về một hướng.
Bạch Tửu khó hiểu nhìn theo ánh mắt ông ấy.
Cửa sổ tầng hai của khách sạn mở ra, một nam sinh lạnh mặt đứng đó, đôi mắt đen nhánh lúc này giống như một ngọn lửa nhìn chằm chằm Bạch Tửu và Lam Trạch, cũng không biết cậu đã nhìn bao lâu, cho dù cách xa như vậy nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tức giận của cậu.
Bỗng nhiên cậu đặt tay xuống bệ đỡ cửa sổ, Bạch Tửu biết cậu muốn làm gì nên vội vàng nói, “Đừng...!”
Giây tiếp theo, cậu đã nhảy ra bên ngoài, lăn mấy vòng trên mặt cỏ rồi nhanh chóng đứng dậy, sau đó nhanh chóng chạy về phía cô.
Sau lưng Hứa Khâm là đài phun nước được ánh sáng chiếu rọi, dù đẹp đến đâu cũng chỉ là cảnh nền.
Khi Bạch Tửu cảm thấy có cơn gió lạnh thổi tới cũng là lúc Hứa Khâm đi tới trước mặt cô, một tay cầm lấy bàn tay đang đỡ Lam Trạch của cô rồi kéo cô ra xa vài bước, sau đó cậu lại cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô, nắm chặt lấy cổ áo che kín mít.
Hứa Khâm thở hổn hển, mái tóc đen hơi rối, trên trán cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm không di chuyển.
Bạch Tửu ngây người một lúc mới cảm thấy cổ áo bị cậu nắm quá chặt, cô ho khan một tiếng, “Cậu muốn làm tôi ngạt chết à?”
Hứa Khâm đang lạnh mặt khẽ chớp mắt rồi thoáng thả lỏng tay.