Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!

Chương 142: Chương 142: Tỷ phú trong bãi rác (32)




Edit: Ư Ư

Hứa Khâm bỏ vật trang trí hình con heo màu hồng nhạt vào trong tay cô, “Cái này tặng cho em, nó rất giống em.”

Bạch Tửu nghe xong rất muốn đánh người.

Cậu lại bổ sung một câu: “Bởi vì quá đáng yêu, nhìn là muốn ôm vào trong lòng.”

Cô quyết định miễn cưỡng tha thứ cho chỉ số EQ thấp của cậu một lần, cô cởi áo khoác ra khoác lên người cậu rồi nói: “Tôi sẽ nhận lấy món quà này, lát nữa đi xe đạp về nhà phải chú ý an toàn, đừng để bị cảm.”

Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

“Còn nữa, về đến nhà thì gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn cho tôi.”

Cậu “Ừm” một tiếng, một bàn tay vuốt tóc cô, “Về nhà sớm, đừng lang thang ở ven đường nhé.”

Cậu còn nhớ câu nói này cơ mà...

Bạch Tửu im lặng.

Gần 10 giờ Bạch Tửu mới mang tâm trạng khó có thể miêu tả lái xe vào chung cư, thật sự là bởi vì cô không tìm thấy từ nào có thể miêu tả tâm trạng của mình lúc này, trước ngày hôm nay, cô tuyệt đối không nghĩ tới mình sẽ hẹn hò với một nam sinh kém tuổi mình, hơn nữa cô còn bán mình vì mấy cái cơ bụng và nhân ngư tuyến nữa!

Bạch Tửu lái xe vào gara ngồi buồn bực một lúc lâu mới bước ra ngoài, đúng lúc này di động cũng vang lên, cô nhìn dòng chữ “Anh đẹp trai có dáng người siêu quyến rũ” trên màn hình một lúc lâu mới nghe máy.

“Có lang thang ở ven đường không?” Giọng nói của nam sinh vang lên mang theo một cảm giác khác biệt so với lúc trước, lại càng thêm mê người.

Khóe miệng Bạch Tửu giật giật, “Tôi mới là người nên hỏi chứ.”

“Không cần, tôi đã về đến nhà.”

Cô đi vào thang máy, vừa ấn số tầng vừa nói: “Tôi đang đi vào thang máy, sắp về đến nhà rồi.”

Bạch Tửu nhìn từng con số nhảy lên, cô cảm thấy không còn gì để nói nên định cúp máy thì lại nghe thấy giọng nói của nam sinh vang lên.

“Tôi đã tìm hiểu, đã là người yêu thì phải hẹn hò, như vậy tình cảm mới tăng lên.” Cậu nói: “Chúng ta cùng đi xem phim nhé.”

Bạch Tửu nghĩ tới hình ảnh cậu dùng một khuôn mặt bình tĩnh để nói về chuyện hẹn hò nhưng một lúc lâu sau cô vẫn không tưởng tượng ra được, cô nói: “Ngày mai sau khi tan học thì đi xem phim?”

“Ngày mai tôi phải trực nhật nên phải ở lại dọn lớp.”

“Vậy... Ngày kia?”

“Tôi phải đại diện trường tham gia cuộc thi Toán học.”

Bạch Tửu giữ im lặng, không hổ là học sinh xuất sắc, mấy cuộc thi Toán này cô chưa tham gia lần nào.

Hứa Khâm: “Hai ngày hôm nữa sẽ thi thử nên được nghỉ nửa ngày, tôi đi tìm em.”

“Được rồi.” Bạch Tửu đi ra thang máy, nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa nhà mình.

Bạch Phàm Phàm giận dữ quát to: “Tôi coi anh là thầy giáo mà anh dám mơ ước chị gái của tôi! Đồ khốn!”

Bạch Tửu dừng bước.

Đứng trước mặt Bạch Phàm Phàm, là Đường Thi khí chất ôn hòa, nhưng lúc này khuôn mặt lại hơi cứng rắn, hắn nói từng chữ: “Đúng vậy, tôi thích Bạch Tửu.”

Khóe môi Bạch Tửu run lên, “Từ từ, Hứa Khâm, cậu chưa nghe thấy...”

“Tôi nghe thấy hết rồi.” Giọng nói lãnh triệt tận xương truyền đến từ bên kia.

Nghe thấy giọng nói của Bạch Tửu, Bạch Phàm Phàm và Đường Thi đều nhìn qua.

Bạch Tửu và Đường Thi xấu hổ nhìn nhau.

“Chị!” Bạch Phàm Phàm chạy đến bên cạnh Bạch Tửu, “Chị đừng thích anh ta, anh ta là tên vô lại!”

Bạch Tửu chỉ cảm thấy khí lạnh không ngừng truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, cô lại nhớ tới chuyện Hứa Khâm không muốn sống nhảy từ trên tầng hai xuống, bàn tay run lên, “Thoạt nhìn anh ta không có cơ bắp nên tôi sẽ không thích đâu!”

Một lúc lâu sau bên kia mới truyền tới một tiếng “ừm“.

Khuôn mặt Đường Thi cứng đờ miễn cưỡng cười, “Tuy Bạch Tửu không thích tôi nhưng tôi vẫn thích cô ấy, Phàm Phàm, em đừng viết thư tình cho tôi nữa, tôi sẽ không chấp nhận đâu.”

Bạch Tửu nhìn về phía Bạch Phàm Phàm.

Khuôn mặt Bạch Phàm Phàm tối sầm lại, “Tôi viết thư tình cho thầy từ lúc nào?”

“Bức thư này được đặt trên bàn làm việc của tôi.” Đường Thi lấy ra một bức thư màu hồng nhạt.

Bạch Phàm Phàm nhìn, vội vàng bước tới cướp lại, đau khổ nói, “Đây là bức thư tôi viết cho lớp trưởng... Vậy mà lại nộp cho thầy...”

“Phàm Phàm...” Bạch Tửu đờ đẫn mở miệng, “Chị nhớ lớp trưởng của em là nữ sinh mà.”

Bạch Phàm Phàm lã chã chực khóc gật đầu, “Đúng vậy, lớp trưởng ôn nhu dịu dàng giống như chị vậy.”

Bạch Tửu nhìn về phía Đường Thi, khẽ động khóe môi ồ một tiếng.

Đường Thi đỏ mặt, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại không nói được gì

Cho nên chuyện này là do hắn tự mình đa tình?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.