Bọn họ những nhân vật chính xưa nay đem pháo hôi xem không ra gì, nghĩ vũ nhục liền vũ nhục, nghĩ vứt bỏ liền vứt bỏ, đem pháo hôi ép cùng đường mạt lộ, không phải muốn nghịch tập, chính là hắc hóa.
Trên trời cho các nhân vật chính cường đại vận khí, nhưng bọn họ không có cố mà trân quý, ngược lại dùng sức làm, Quý Sóc hiện tại thảm như vậy, chỉ có thể nói hắn báo ứng tới.
Cố Thiển Vũ không cảm thấy Quý Sóc khổ bức, chẳng qua cảm thấy chính mình rất khổ bức, cô bị ép thành thùng rác tình cảm của Lý Tiên Trạch.
Lý Tiên Trạch sẽ kể cho cô nghe mỗi chi tiết hắn ngủ Quý Sóc, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, làm Cố Thiển Vũ phi thường im lặng.
Ngươi nói hai đại nam nhân quấy liền quấy đi, còn quấy quang minh chính đại như thế, cô thật không muốn nghe Lý Tiên Trạch nói những này, cảm giác chính mình cũng muốn dài mụn tai.
Ngay thời điểm Cố Thiển Vũ sắp sụp đổ, Hàn Chính thế mà tới cứu cô.
Thời khắc trông thấy Hàn Chính, Cố Thiển Vũ hoảng sợ lớn hơn vui.
Hàn Chính làm sao biết cô ở đây, anh ta thế nào tìm đến?
Thời gian Lý Tiên Trạch cùng Quý Sóc quấy thập phần cố định, hiện tại khoảng thời gian này Lý Tiên Trạch đang ngủ Quý Sóc, cho nên Hàn Chính quang minh chính đại đi đến.
“Anh thế nào tìm đến?” Cố Thiển Vũ nhìn Hàn Chính, một mặt không thể tin.
Hàn Chính đến gần Cố Thiển Vũ, mở ra sợi dây trên người cô: “Trước trở về rồi hãy nói.”
Hoàn toàn chính xác, bây giờ không phải thời cơ tốt nói chuyện.
Sau khi Hàn Chính giúp cô cởi dây, Cố Thiển Vũ cũng không có hỏi nhiều nữa, đi theo Hàn Chính ra khỏi kho hàng.
Không biết có phải ảo giác của của cô hay không, Cố Thiển Vũ cảm giác Hàn Chính đối với địa hình xung quanh kho hàng hết sức quen thuộc.
Đem Cố Thiển Vũ dẫn tới một địa phương an toàn, Hàn Chính đối diện Cố Thiển Vũ nói: “Em ở chỗ này chờ anh một chút, hoặc luôn nhắm hướng đông đi, phía trước có một đầu đường cái, em ngăn một chiếc xe về trước đi.”
Thấy Hàn Chính không có ý định cùng với cô cùng nhau trở về, Cố Thiển Vũ một mặt buồn bực: “Anh muốn đi đâu đây?”
“Kho hàng còn cầm tù một người, ta đi cứu anh ta.” Hàn Chính nhàn nhạt mở miệng.
“Làm sao biết?” Cố Thiển Vũ kinh ngạc hỏi.
Hàn Chính nói người kia hẳn là Quý Sóc, Quý Sóc không có cùng với cô nhốt một chỗ, Hàn Chính làm sao biết Lý Tiên Trạch còn cầm tù Quý Sóc?
“Anh nhìn thấy.” Hàn Chính giải thích.
Hắn hôm qua đã tìm được nơi này, thấy người bắt cóc Cố Thiển Vũ không có ý định xuống tay với em ấy, cho nên Hàn Chính cũng không có gấp nghĩ cách cứu viện, mà giấu ở một bên quan sát.
Hàn Chính ở bên ngoài kho hàng chờ đợi một ngày một đêm, đại khái thăm dò Lý Tiên Trạch hoạt động quy luật, hắn mới bắt đầu nghĩ cách cứu viện Cố Thiển Vũ.
Nghe Hàn Chính nói hắn hôm qua liền tìm tới, Cố Thiển Vũ tức giận trừng anhwmột chút: “Vậy anh hôm qua không báo cảnh sát cứu em, để cho em ở trên ghế ngủ một đêm.”
Cố Thiển Vũ vẫn luôn bị Lý Tiên Trạch trói trên ghế, ban đêm đi ngủ cô cũng chỉ có thể ngồi trên ghế ngủ, sắp nhanh bị sái cổ.
Hàn Chính liếc qua Cố Thiển Vũ, sau đó co quắp nghiêm mặt nói: “Bọn họ hiệu suất quá kém, anh không nghĩ thu thập cục diện rối rắm cho bọn họ.”
Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)
Dám nói nhân dân công bộc hiệu suất quá kém, không nghĩ tới anh là như vậy mì tôm tinh nhân.
Hàn Chính trở lại cứu Quý Sóc, Cố Thiển Vũ đành phải tại chỗ chờ anh ta.
Nói thật, cô hiện tại cũng rất muốn nhìn Quý Sóc một chút bị Lý Tiên Trạch giày vò bộ dáng gì, một nam chính bị nam phụ ngủ, ngẫm lại cô đã cảm thấy buồn cười.
Sử thượng nam chính khổ bức nhất, có một không hai.
Đợi hơn nửa giờ, Hàn Chính mới cõng Quý Sóc đã hôn mê trở về.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt, mặt không còn chút máu Quý Sóc, Cố Thiển Vũ thật muốn hỏi hỏi hắn tiểu cúc hoa còn tốt chứ?
Không trách Cố Thiển Vũ không tử tế, thật sự Quý Sóc rất có thể diện, bị tình địch bắt cóc, còn mẹ nó muốn khiêu khích nhân gia, không ngủ ngươi ngủ ai?