[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 173: Chương 173: Công Chúa Hoà Thân VS Vương Tử Di Tộc (18)




Edit: Ochibi

Xem xong nơi này, Tư Đồ Ngạn đơn độc cùng cô tản bộ trên thảo nguyên.

Trời xanh mây trắng, cánh đồng thảo nguyên mênh mông bao la, Từ Như Ý vô cùng thích.

“Thật tốt.” Cô thỏa mãn cảm thán, “Có thể tới nơi này, gả cho điện hạ, là chuyện hạnh phúc nhất đời này của thiếp.”

Những mục dân chất phác thiện lương, nhiệt tình hiếu khách. Nơi này không có lục đục với nhau, việc xấu xa thủ đoạn trong hoàng cung. Chỉ có cư dân nhiệt tình uống chén rượu lớn, ăn miếng thịt.

Cô thật sự rất thích.

Tư Đồ Ngạn ôm cô kéo vào trong lòng ngực, nhắm mắt chế trụ đầu cô. Cô cao chỉ đến ngực hắn, nhỏ nhỏ mềm mềm làm hắn vừa lòng cực kỳ.

“Như Ý, có thể cưới được nàng cũng là hạnh phúc lớn nhất đời này của Tư Đồ Ngạn. Cảm ơn nàng đã thích nơi này, cũng cảm ơn nàng một lòng vì dân chăn nuôi nơi này mang đến sinh hoạt giàu có.”

Trước đó, hắn vẫn luôn rất lo lắng.

Rốt cuộc làm công chúa cao quý của hoàng thất, từ nhỏ Từ Như Ý sinh hoạt ở hoàng cung áo cơm vô lo, vô dụng thế nào cũng có thể gả cho quan lại quý tộc. Nữ tử như vậy, nhất định không muốn đến nơi đây, cả ngày làm bạn với dê bò, chịu mặt trời chói chang gió lạnh xâm nhập.

Hiện tại, tuy rằng cô chỉ tới đây thời gian ngắn ngủi, lại hoà mình cùng dân chăn nuôi, chứng minh cô thật lòng thích nơi này, nguyện ý sinh hoạt đi xuống cùng cộng đồng của hắn.

Tư Đồ Ngạn sao không cảm động, không hạnh phúc được?

Hắn dẫn cô đi đến bên bờ hồ nước lớn nhất nơi đây.

Giúp cô sửa sang sạch sẽ cỏ dại xung quanh, Tư Đồ Ngạn ngồi trên mặt đất.

Từ Như Ý thuận theo ngồi ở bên cạnh hắn, cô vừa mới ngồi xuống, đã bị Tư Đồ Ngạn kéo vào trong lòng ngực.

Hắn hô hấp có chút dồn dập, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô hơi say, Tư Đồ Ngạn yêu thương nói: “Như Ý, cảm ơn nàng!”

“Chúng ta là phu thê, không cần nói cảm ơn.”

Tư Đồ Ngạn nhẹ nhàng vỗ - sờ tóc dài nhu thuận của cô. Hôm nay, cô không có thắt bím tóc, chỉ là tùy ý cột lại, làm cô thoạt nhìn rất ôn nhu. Cảm xúc tơ lụa kia làm hắn yêu thích không buông tay.

Hắn duỗi tay ôm cô, chỉ vào bên kia hồ. Tư Đồ Ngạn thỏa mãn than nhẹ, “Như Ý, nàng xem. Rặng mây đỏ bên kia đẹp không?”

“Đẹp.” Cô lẳng lặng ngồi dựa bên người hắn.

“Ta đã mong có một ngày như vậy từ lâu.” Tư Đồ Ngạn trên mặt mang theo khao khát, “Cùng cô nương ta yêu thương, ngồi ở chỗ này, ngắm bình minh và hoàng hôn.”

“Như Ý nguyện ý bồi điện hạ, mỗi ngày ngắm bình minh và hoàng hôn.”

Nghe được cô trả lời, Tư Đồ Ngạn cúi đầu, duỗi tay nâng cằm tinh xảo của cô, nhẹ nhàng hôn lên.

Vốn dĩ chỉ định lướt qua sẽ ngừng, ai biết được hương vị quá cô ngọt ngào, làm hắn khống chế không được. Hắn tăng thêm hô hấp, cơ thể căng thẳng.

Tay Tư Đồ Ngạn đã hạnh kiểm xấu đi vào chỗ sâu trong vạt áo cô, chạm đến đến da thịt bóng loáng tinh tế của cô.

“Điện hạ, không cần……” Từ Như Ý giữ chặt hắn.

Tuy rằng nơi này rất yên tĩnh, nhưng không có nghĩ là sẽ không có có ai giống bọn họ, thích ngồi đây ngắm mặt trời lặn.

Cô không muốn hiện trường phát sóng trực tiếp, bị người nhìn thấy ở chỗ này làm gì đó với Tư Đồ Ngạn.

Tư Đồ Ngạn bình ổn hô hấp bản thân, nuốt nuốt nước miếng.

“Thật xin lỗi.”

“Chúng ta đến bên kia nhìn xem đi.” Từ Như Ý sửa sang lại quần áo.

Nơi này thật sự không an toàn. Cô nhìn ra được, Tư Đồ Ngạn đã nhẫn nhịn thật lâu. Tại nơi yên lặng như vậy, cô cực có khả năng bị nam nhân tùy thời sẽ thú tính quá độ này ăn luôn.

Tư Đồ Ngạn cũng cảm thấy không ổn. Hắn đứng dậy, kéo người trên mặt đất.

Giúp cô phủi sạch sẽ cỏ khô và bụi đất dính trên người, hắn hắng giọng một cái, mới nói: “Được rồi. Như Ý, chúng ta đi thôi.”

9/2/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.