[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 277: Chương 277: Kiều tiếu học muội vs cường giả mạt thế (59)




Editor: Ochibi

“Không nghĩ tới anh danh một đời Mộ lão gia, lại bị hủy hoại trong tay một tên hậu đại như vậy.” Thẩm Thường Hạo trào phúng mà nói, lại hỏi, “Lão gia còn giao đãi gì không?”

“Chuyện Mộ tiểu thiếu gia, đừng để những người khác biết. Bảo vệ hắn an toàn, mau chóng đưa đến căn cứ trung tâm.”

“Tôi đã biết.” Thẩm Thường Hạo nói.

Đám người vừa đi, hắn ta liền lắc đầu thở dài, “Mộ lão thật sự già rồi, lão hồ đồ!”

Nhìn thiếu niên kia, cũng không phải trải qua mưa gió gì. Có lẽ nửa đường còn gây không ít họa đi?

Xem mặt hắn bị huỷ, cũng biết không có năng lực gì. Nếu không ai một đường hộ tống, chắc đã sớm mất mạng rồi?

Có một đứa tôn tử bất hảo bất kham như vậy, Mộ lão gia xem ra khí tiết tuổi già khó giữ được! Hắn ta cũng vô cùng đau đớn thay ông ấy!

Nghĩ thế, Thẩm Thường Hạo càng không muốn đối tốt với Mộ Hàm Phong. Còn phân phó xuống: “Thiếu niên xấu xí kia, là một tên ăn chơi trác táng, nên nếm chút đau khổ. Nhớ kỹ: Cái gì cũng không được phân cho bọn họ! Nơi ở, cũng phải là điều kiện kém cỏi nhất!”

Thẩm Thường Hạo ra cửa, vừa lúc nhìn thấy Tiểu Lệ.

“Cô gái, làm sao vậy?”

Tiểu Lệ phát hiện, người này quyền cao chức trọng, lại tứ chi phát đạt, đầu óc đơn giản. Chỉ cần theo sát hắn ta, về sau sẽ không chịu người khi dễ nữa.

Cô nức nở nói: “Thẩm thượng tá, cha mẹ tôi bọn họ…… Có tin tức không?”

Thẩm Thường Hạo chụp vai cô, thập phần đồng tình cô gái không nơi nương tựa này, “Vẫn đang liên hệ. Cô yên tâm, có chuyện gì sẽ thông báo cô trước tiên.”

“Vâng, cảm ơn ngài!” Cô vô cùng cảm kích nói.

“Không khách khí.” Thẩm Thường Hạo cực kỳ hưởng thụ sự cảm kích của cô.

Tiểu Lệ rất tự nhiên nhận ra. Hiện giờ, cô đã đắc tội Từ Như Ý, có lẽ sớm muộn gì cũng sẽ bị trả thù. Cho nên, cô nhất định phải tìm cơ hội, chân chính dựa tòa núi lớn này!

“Thẩm thượng tá……”

“Không cần quá khách khí, gọi tôi chú là được.”

“Dạ, chú Thẩm. Ban đêm lạnh, tôi muốn dệt áo lông cho chú…… Có thể chứ?” Cô hỏi phải thật cẩn thận.

Thẩm Thường Hạo ngoài ý muốn, “Nga? Cô sẽ dệt áo lông?”

“Đúng vậy. Lúc trước có học với mẹ.” Tiểu Lệ có chút thẹn thùng, theo sau đỏ mặt, “Chú Thẩm, tôi, tôi có thể…… Đo thân hình chú một chút được không?”

“Được thôi!” Thẩm Thường Hạo thật ra không bài xích, rất hào phóng để người tìm thước dây tới.

Tiểu Lệ lấy thước dây, đầu tiên là đo chân, đo vai rộng, rồi khoa tay múa chân dài ngắn.

“Chú Thẩm, phiền chú nâng tay một chút.” Tiểu Lệ ôn nhu nói.

Thẩm Thường Hạo cũng không thấy có gì không ổn, nâng cánh tay mình lên.

Tiểu Lệ cầm thước, sau khi nhìn xem, kéo thước đo, đứng phía sau hắn, từ trước ngực vây quanh một vòng.

Người tay cô nhỏ ngắn, cánh tay gầy yếu hoàn toàn trên ngực hắn, vòng một vòng như vậy cả người đều dán lên sau lưng Thẩm Thường Hạo.

Cảm giác được thân thể phía sau nóng hầm hập, mềm mại như bông, Thẩm Thường Hạo mới phát hiện có chút khác thường.

Chờ Tiểu Lệ buông ra, hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy cả lỗ tai cô đỏ bừng.

“Xin, xin lỗi……” Tiểu Lệ vội vàng xin lỗi, sau đó nhanh như chớp mà chạy.

Thẩm Thường Hạo đã qua thời kỳ thanh xuân ngây thơ. Lúc này, hắn hậu tri hậu giác ý thức được một việc: Cô gái này hình như có ý với hắn?

Vô luận khi nào, nam nhân có năng lực cường đại, luôn có thể hấp dẫn cô gái trẻ quan tâm và ái mộ. Hiện tại, một cô gái trắng nõn nà thích hắn, không khỏi khiến tâm Thẩm Thường Hạo bình tĩnh, bắt đầu nổi lên gợn sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.