[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 320: Chương 320: Phi tử pháo hôi vs đế vương bạc tình (13)




Editor: Ochibi

“Cung Đại hoàng tử?” Yến Nhi khó hiểu.

Đại hoàng tử Dạ Dục Cẩm là do tiên hoàng hậu sinh ra, trời sinh si ngốc. Tuy rằng đã mười bốn tuổi, trí lực lại tương đương với đứa trẻ hai tuổi.

Mọi người đều nói rồng sinh rồng phượng sinh phượng, nhưng Dạ Vô Thương thân là ngôi vua, lại sinh đứa si nhi. Với hắn mà nói, đây là nét bút hỏng và vết nhơ lớn nhất cuộc đời, là chuyện hắn không muốn nhắc tới.

Sau khi mẫu thân Đại hoàng tử qua đời, Dạ Vô Thương liền an bài hắn ở cung điện xa xôi nhất, một năm cũng khó thấy được một lần. Mà các cung nhân cũng cố tình tránh đi, cũng không nhắc tới.

Lúc này nghe Từ Như Ý nói muốn đi, Yến Nhi thật không rõ. Ngay cả Hoàng Thượng cũng từ bỏ, nương nương đi lấy lòng hắn làm gì?

“Đi thôi.” Từ Như Ý thay trang phục, trang phục nhẹ ra trận nàng đi trước một bước, “Trong cung này quá buồn, Đại hoàng tử trong sáng thuần lương, đi nơi đó cũng tốt.”

Yến Nhi gật đầu, “Nói vậy cũng đúng. Đại hoàng tử tuy rằng kém thông minh hơn so với người thường, nhưng hoạt bát hiếu động, cũng rất đáng yêu.”

Hắn dù sao cũng là hài tử của Hoàng Thượng, tuy rằng không được ưa thích, nhưng vạn nhất ngày nào đó Hoàng Thượng nhớ tới thì sao? Cho nên ăn dùng, các cung nhân vẫn luôn an bài rất thỏa đáng.

Hai người vừa đến cửa cung Đại hoàng tử, thì thấy hai đứa nhỏ nơi đó tươi cười.

Chúng nó đại khái mười mấy tuổi. Một người cầm trong tay khối bùn, cười nói với Dạ Dục Cẩm: “Hoàng huynh, bánh này vừa mới nướng ra, huynh nếm thử đi?”

Thiếu niên bên kia đã cao hơn 1m7, diện mạo tựa phụ thân hắn, nhưng ánh mắt lại nhu hòa thuần tịnh. Nếu không nghe hắn nói, hoàn toàn không nhìn ra đây là một người thiểu năng trí tuệ.

“Được đó được đó, mau cho huynh!” Dạ Dục Cẩm phấn khởi mà tiếp nhận. Lúc đang định cắn ăn, lại bị một bàn tay ôn nhu bắt được.

“Cẩm Nhi, trước khi ăn gì đó phải nhớ rửa tay.” Từ Như Ý đi qua, bảo người mang tới một chậu nước trong, cẩn thận rửa sạch tay hắn.

Nàng rửa thật nhẹ thật ôn nhu. Dạ Dục Cẩm đã rất lâu không ai đối xử tốt với hắn như vậy, nữ nhân xinh đẹp này giống như mẫu thân vậy, làm hắn xem đến ngây người.

Rửa xong, Dạ Dục cẩm đã đã quên việc trở về có một cái bánh cần ăn.

Mặt khác hai đứa nhỏ không thể nhìn thấy Dạ Dục Cẩm ăn bùn, trong lòng rất khó chịu.

Tiểu hài tử lớn một chút ngạo mạn nói: “Một cái Ninh Phi nho nhỏ, nhìn thấy chúng ta dám không hành lễ?”

Một đứa khác phụ họa: “Đúng! Ta bảo phụ hoàng chém đầu ngươi!”

Từ Như Ý giữ chặt tay Dạ Dục Cẩm, nàng cười khẽ: “Cẩm Nhi tuy rằng ngu dại, nhưng dù sao cũng là huynh đệ ruột của các ngài. Với trí lực của hắn, về sau cũng không cùng các ngài tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, hai vị hoàng tử cần gì phải trêu cợt hắn chứ?”

Nàng nói thật sự có kỹ xảo.

Các hoàng tử từ nhỏ đã có chuyên gia bồi dưỡng cách làm đế vương, lại có mẫu phi truyền giáo, một đám đặc biệt có tâm tư.

Lúc này, nghe Từ Như Ý nói, vốn hai huynh đệ đang muốn tốt lập tức có ngăn cách.

Đúng vậy, đại hoàng huynh ngốc, bất quá về sau nếu chính mình leo lên ngôi vị hoàng đế mà đối xử với hắn tốt một chút, sẽ thắng được vô số mỹ danh. Một vị huynh đệ thông minh khác, lại là địch nhân lớn nhất của mình!

Vì thế nhanh chóng nói: “Chúng ta không có trêu cợt hắn, chỉ nói giỡn với hoàng huynh mà thôi.”

“Hai vị hoàng tử mau trở về đi thôi, mẫu phi hai ngài nhất định sốt ruột chờ.”

Hai người đi rồi, Dạ Dục Cẩm quay đầu, đánh giá trước mặt nàng, “Tỷ là ai?”

“Ta là một phi tần trong hậu cung của phụ hoàng ngài.”

“Ta hỏi tên tỷ.”

“Từ Như Ý.”

“Như Ý tỷ tỷ.” Hắn vui vẻ mà cười.

“Ừ.” Từ Như Ý cũng không sửa đúng hắn, chỉ là dắt tay hắn đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.