[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 312: Chương 312: Phi tử pháo hôi vs đế vương bạc tình (5)




Editor: Ochibi

Trên mặt Dạ Vô Thương trấn định, nhưng trong lòng cũng có chút nén giận.

Lúc này, nhìn thấy Từ Như Ý tự tin tươi cười, tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu. Hắn đáp: “Được.”

Từ Như Ý tiếp nhận, bắt đầu đùa nghịch trên tay.

Mỗi lần nàng giải đến hai bước cuối cùng, liền dừng lại tự hỏi một chút, sau đó đổi phương hướng khác, vẫn luôn lặp lại như vậy.

Nàng không gỡ đến bờ bến, khiến người một bên sốt ruột không thôi. Ngay cả sứ thần Thái Dương Quốc cũng không khỏi cười nhạo: “Các ngươi không ai giải được, có thể thỉnh giáo ta đây!”

Khẩu khí kiêu ngạo kia, làm người ta hận không thể kéo xuống đánh một trận.

Từ Như Ý giải thật lâu, lại không có giải ra tới. Những người khác không hiểu, Dạ Vô Thương lại liếc mắt một cái hiểu rõ: Nàng không những giải được, còn có bao nhiêu loại giải pháp, đây là cố ý giải cho hắn xem!

Không ngờ, bên trong hậu cung của hắn, có nữ tử thông tuệ như vậy!

【 Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 40, độ hảo cảm đối với Thi Giai Nghi là 20. Hừ hừ, ký chủ cố lên! 】

Từ Như Ý đem cửu liên hoàn giao vào tay Dạ Vô Thương, mỉm cười nói: “Thần thiếp ngu dốt, vẫn là thỉnh Hoàng Thượng đến đây đi.”

Nàng tự xưng ngu dốt, hơn nữa thật sự cũng không ai giải ra. Sứ thần Thái Dương Quốc đã bành trướng lên, nói: “Ha ha ha…… Ai ngờ bên cạnh Hoàng Thượng, toàn là người vô năng!”

Dạ Vô Thương lập tức thay đổi sắc mặt, hội trường cũng an tĩnh lại.

Sứ thần Thái Dương Quốc lúc này mới tỉnh ngộ, đó chính là nữ nhân của Hoàng Thượng, hắn vậy mà cũng dám cười nhạo!

Bất quá, dù cho đối phương sinh khí thì như thế nào? Nếu giết hắn, sẽ bị truyền là do không giải được mới lấy hắn tiết hận, bị mọi người chê cười.

Hắn tin, mình sẽ bình yên vô sự.

“Người đâu, đem hắn ta kéo ra ngoài, chém!” Dạ Vô Thương nhẹ nhàng bâng quơ đặt dấu chấm hết cho sinh mệnh hắn.

Sứ thần Thái Dương Quốc không nghĩ tới Dạ Vô Thương thật dám nói giết liền giết.

Hắn nổi giận, giãy giụa nói: “Hoàng Thượng, thần không phục! Mọi người giải không ra, liền lấy thần tiết giận! Dù cho giết thần, Quý Quốc cũng sẽ bị người nhạo báng!”

Khí thế trên người Dạ Vô Thương trong nháy mắt nổi lên, “Hừ, một tên sứ thần nho nhỏ, dám khẩu xuất cuồng ngôn! Nếu trẫm giải ra thì thế nào?”

“Giải được, dĩ nhiên khiến thần tâm phục khẩu phục! Nếu Hoàng Thượng giải không được, ngài cần phải thả thần, cũng tự mình xin lỗi thần!” Sứ thần Thái Dương Quốc kêu to.

“Được thôi!” Dạ Vô Thương cười lạnh một tiếng, động thủ giải.

Hắn xem qua Từ Như Ý biểu thị một lần, rất nhanh nhớ kỹ tất cả bước đi. Ngắn ngủn vài giây, đã giải xong.

Sứ thần Thái Dương Quốc không thể tin được há to miệng, những người khác càng có thể nhướng mày thổ khí vui sướng không thôi, ai nấy mặt mày hớn hở.

Thế nhưng còn chưa có xong. Dạ Vô Thương sau khi gỡ ra, nhanh chóng trả về như cũ, dùng loại phương pháp khác tháo gỡ.

Lặp lại vài lần, rốt cuộc mới ngừng tay. Làm tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người.

“Ngươi đã thấy rõ chưa? Giết ngươi, không oan đúng không?” Dạ Vô Thương ném cửu liên hoàn xuống, vỗ vỗ bàn tay lạnh giọng nói.

“Không, chuyện này không có khả năng……” Sứ thần Thái Dương Quốc liên tục lắc đầu.

Đây chính là hoàn người thông minh nhất đất nước bọn họ phát minh ra, giải pháp cũng rất ít người biết. Hơn nữa chỉ có một cách giải.

Hắn đem đi nơi nào mọi việc cũng thuận lợi, không ngờ hôm nay ở chỗ này té ngã, còn liên quan đến cái mạng của mình!

Hắn vội vàng xin tha: “Hoàng Thượng, xin tha mạng!”

Nhưng mà, hành vi hắn đã sớm chọc nhiều người tức giận, mọi người đều nhất trí làm bộ không nghe được, tự động xem nhẹ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.