Edit: Ochibi
Đôi mắt âm u của nam nhân bắn thẳng đến người cô, làm cô không thể thoải mái.
Bỏ qua Liễu Lan Nhân, Tô Vân Hải bước đến chỗ cô, giọng điệu trào phúng: “Từ Như Ý, không phải hôm qua mới làm bộ dạng lạnh lùng sao, hôm nay lại theo dõi tôi?”
Từ Như Ý trợn trắng mắt, “ Đồ ghiền tự luyến, không cứu nỗi.”
“Cô nói gì hả?”
“Buông tay!” Từ Như Ý trợn mắt tức giận, cô kiên quyết nói bằng được, “Tô thiếu gia, tôi đã không thèm tiền của anh, cũng không cùng anh ký giao dịch. Tôi không thuộc về tài sản riêng của anh! Thân thể bổn tiểu thư rất quý giá, không chấp nhận anh tùy ý xúc phạm!!”
Nghe cô nói câu này, Liễu Lan Nhân mặt lập tức hồng giống như mông khỉ.
Câu nói như đánh vào mặt Liễu Lan Nhân vậy! Cô ta còn không phải là mượn danh nghĩa chữ “hiếu”, dùng thân thể giao dịch với Tô Vân Hải sao?
Nhìn Liễu Lan Nhân khó chịu không như bình thường bên kia, Tô Vân Hải cũng không thèm ngó ngàng tới.
“Thật tốt, cô là đại tiểu thư Từ gia đúng không? Không cần lấy tiền của tôi, cùng tôi làm giao dịch chứ gì? Cô chờ coi!”
Bỏ qua cô, Tô Vân Hải chưa nguôi tức giận. Nhìn Liễu Lan Nhân không chịu chọn quần áo hắn có chút bực bội, hắn nhìn chung quanh một vòng, chọn đại vài món rồi tính tiền.
“Tô thiếu gia......” Liễu Lan Nhân ở phía sau đỏ mắt, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được nói, “Trong thoả thuận của chúng ta không có việc này.”
Ý cô chính là việc Tô Vân Hải tự mua quần áo thay mình.
Tô Vân Hải tính tình luôn luôn táo bạo, lúc này không đủ kiên nhẫn, âm thanh nói chuyện cũng đề cao vài phần.
“Đúng, không có, nhưng bộ dạng cô đi theo tôi, làm người ta nghĩ Tô Vân Hải tôi ngược đãi cô, chút tiền cỏn con mà luyến tiếc không bỏ ra được. Mặt tôi làm sao dám ngẩng lên!”
Hắn trong lòng không phải nghĩ như vậy, hắn chỉ nghĩ đem Liễu Lan Nhân trang điểm đẹp một chút. Hắn muốn sủng cô yêu cô, nhưng mỗi lần hắn sắp nói ra, Liễu Lan Nhân liền bày ra quan hệ hai người chỉ là giao dịch để đả kích hắn.
Trời sinh tính kiêu ngạo không cho phép hắn thổ lộ tình cảm trước với nữ nhân không yêu hắn, cho nên lời hắn nói ra khác với hắn suy nghĩ làm đả thương người ta.
Liễu Lan Nhân nghe mà tâm đều lạnh. Hoá ra, hắn thấy cô ăn mặc kém sẽ làm xấu mặt hắn mới đưa cô đi mua quần áo. Cô còn cho rằng hắn có điểm thích cô......
Hai người này có một loạt tâm tư đứng ở nơi đó. Mãi cho đến khi người bán hàng đưa phiếu đến tay hắn.
Từ Như Ý đứng một bên lặng thinh. Bộ hai người là bản no-zuo-no-die* hiện thực sao?
(*no zuo no die là một câu nói tiếng anh kiểu Trung, đại loại là nếu bạn không làm điều gì ngu ngốc thì cũng sẽ không bị gậy ông đập lưng ông, từ zuo (作) có nghĩa là hành động ngu ngốc. Đây cũng là tên một bộ phim về tuổi trẻ và ước mơ)
Không hề để ý tới bọn họ, Từ Như Ý mua quần áo, đi ra bãi đỗ xe.
Chưa đến được chỗ chiếc xe, đã bị bên kia mạnh mẽ bắt lấy, hung hăng nhét cô vào một chiếc xe việt dã rộng rãi.
“Anh làm gì?” Từ Như Ý cả kinh. Muốn mở cửa, nhưng phát hiện nó bị khóa.
Ánh mắt Tô Vân Hải sáng quắc, hắn hỏi ép: “Nói đi, cô từ đâu biết được lịch trình hôm nay của tôi?”
Nữ nhân này gặp bọn họ tuyệt đối không thể là trùng hợp, nhất định là cô ở đây ra vẻ muốn tiếp cận hắn! Tô Vân Hải lúc này nghĩ như vậy.
Kỳ quái, bình thường, hắn nhất định sẽ tức giận. Nhưng hiện tại nhìn thấy Từ Như Ý, thở ra phảng phất nhẹ nhõm?
【Hệ thống nhắc nhở: Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm đối với ký chủ hiên tại là 60, đối với Liễu Lan Nhân là 70. Tiếp tục nỗ lực!】
Từ Như Ý muốn cười. Cô phải làm rõ nhiều hơn, thì mới không làm nam nhân tự cho mình đúng này ảo giác cô vẫn thích hắn? Nhưng cũng chính nhờ Tô Vân Hải như thế, nên cô mới có thêm mười điểm hảo cảm.
Cô thừa nhận bề ngoài nam nhân này không thể bàn cãi, nhưng cô tuyệt đối sẽ không vì hắn động tâm nửa phần.
Âm thanh Từ Như Ý lười biếng vang lên: “Ảo ~ tưởng.”
29/10/2019