Editor: QR - diendanlequydon
Hai người bên này thân mật trực tiếp làm lơ thư ký và Lý Thanh Thanh vẫn còn ở trong văn phòng, hành động không coi ai ra gì khiến Lý Thanh Thanh tức giận rồi.
Cô ngồi trong văn phòng cả một buổi sáng, kết quả Hải Bối Nhi vừa tới, lời nói của Mộ Lâm so với một buổi sáng còn nhiều hơn.
Cô nhéo lòng bàn tay, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Anh trai Mộ không giới thiệu chị gái này một chút sao?”
Thân thể Hải Bối Nhi run lên, ngọa tào, anh trai Mộ... Còn có, cô cũng không biết lớn hơn tôi bao nhiêu còn gọi tôi là chị? Rõ ràng tôi còn rất trẻ có được không!
Mộ Lâm: “Đây là chị dâu của em, Hải Bối Nhi, đây là Lý Thanh Thanh. Đúng rồi, Thanh Thanh. Em còn có chuyện sao?”
Lời này rõ ràng muốn đuổi người, Hải Bối Nhi nghe xong rất vui vẻ nhưng Lý Thanh Thanh lại không vui vẻ như vậy.
Chị dâu? Cô mới rời đi bao lâu đã có một người phụ nữ không thể hiểu được thành chị dâu của cô!
Lý Thanh Thanh: “Anh trai Mộ, chuyện em nói còn chưa giải quyết đâu, chúng ta có phải nên tìm lúc nào đó nói chuyện cẩn thận hay không?”
Lúc Lý Thanh Thanh nói ba chữ “Anh trai Mộ” này còn cố ý nhấn trọng âm, tình ý miên man trong đó rất động lòng người, thậm chí còn đắc ý liếc Hải Bối Nhi một cái, nếu là những người phụ nữ khác không giận mới là lạ.
Nhưng Hải Bối Nhi cũng không phải là người bình thường, cô vẫn mỉm cười như cũ, đứng ở bên cạnh, sự dịu dàng và phong độ kia lập tức đè ép Lý Thanh Thanh một đầu, khiến Lý Thanh Thanh cắn răng.
Mộ Lâm không hề phát hiện cuộc đấu ngầm qua lại của hai người, anh nghĩ nghĩ cuối cùng nói: “Hiện tại anh không rảnh, em đi về trước đi, hôm nào đó anh nhất định trở về thăm bác trai bác gái.”
Lý Thanh Thanh nghe vậy có chút thất vọng, không cam lòng nhìn hai người nhưng cũng không tiện nói tiếp cái gì, sau khi cáo biệt, ra khỏi văn phòng, mặt cũng đen.
Đến tận khi mọi người trong văn phòng đều đi hết, Hải Bối Nhi mới thu hồi nụ cười trên mặt, âm dương quái khí nói: “Anh trai Mộ?”
Phụ nữ thông minh trước nay đều ngầm tính sổ, sẽ không đầu óc rối rắm ở trước mặt người khác dẫm mặt mũi người đàn ông của mình.
Mộ Lâm chột dạ một chút, vội vội vàng vàng tỏ lòng trung thành: “Cô ấy là hàng xóm khi anh còn nhỏ, gọi cũng do thói quen không phải sao?”
“A, thanh mai trúc mã đâu ~~~”
Âm cuối của Hải Bối Nhi kéo thật dài nhưng vị chua trong lời nói lại rõ ràng, trong lòng Mộ Lâm lại cảm thấy vui vẻ, ôm Hải Bối Nhi hôn hai cái.
“Yên tâm, anh không có ý gì khác với cô ấy, chỉ đơn thuần là anh trai thôi, anh cũng đã là người của em rồi em còn không yên tâm sao?”
Người đàn ông buổi sáng còn đơn thuần, lập tức thông suốt lời âu yếm cũng khiến người khác dạy dỗ không được, Hải Bối Nhi lập tức đỏ mặt, yêu kiều lén lút liếc anh một cái: “Ăn cơm!”
“Được, được, được.”
Sau khi ăn uống no đủ, anh thỏa mãn ôm Hải Bối Nhi, ngón tay thưởng thức mái tóc của cô, lại trộm hôn mặt cô một cái: “Sau này không cần xuống bếp.”
Hải Bối Nhi vừa nghe lời này còn tưởng Mộ Lâm ghét cô, ngay lập tức thấy bất mãn: “Vì sao? Em làm không thể ăn sao?”
Mộ Lâm: “Đương nhiên không phải, ăn rất ngon. Nhưng mà xuống bếp quá mệt mỏi, anh không muốn em mệt như vậy.”
Vốn dĩ Hải Bối Nhi là một thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé, làm sao cô khả năng sẽ làm việc nhà, còn không phải Trần Nghị nói gia đình phải có bộ dáng của gia đình, hy vọng cô làm những việc đó.
Nhưng đàn ông chính là như vậy, vừa hy vọng cô ở nhà làm mọi chuyện, lại hy vọng cô vĩnh viễn xinh đẹp như hoa.
Nếu anh ta tìm tiểu tam, nguyên nhân không phải gì khác, chính là do cô không xinh đẹp bằng tiểu tam mà thôi.