Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 147: Chương 147: Chương 2




Editor: QR - diendanlequydon

Nơi sâu nhất trong tiểu viện chính là chỗ ở của Mộ Bối Nhi, bên ngoài canh gác nghiêm ngặt, hơn nữa còn có mấy thị nữ mỹ mạo, võ công cao cường hầu hạ bên người, theo lý mà nói cho dù là tuyệt thế cao thủ cũng không thể đi vào trong phòng Mộ Bối Nhi, càng đừng nói ở trên xà nhà nhìn lén Mộ Bối Nhi tắm gội.

Nhưng trên đời này có một thứ được gọi là vòng sáng của nhân vật chính, Quân Nhất Ngôn chính ngồi trên xà nhà như vậy lại không bị bất cứ kẻ nào phát hiện, hắn tới rất đúng dịp, vừa lúc Mộ Bối Nhi muốn tắm gội, nhưng mà bởi vì vị trí nên mỹ nhân luôn luôn đưa lưng về phía hắn.

Chỉ thấy mỹ nhân hắn tâm tâm niệm niệm đưa lưng về phía hắn, bàn tay mềm mại vung lên khiến thị nữ lui ra, đợi đến khi thị nữ an an tĩnh tĩnh lui ra toàn bộ, nàng tự đi đến trước thùng tắm, bàn tay trắng nõn đặt ở nút thắt trên đai lưng, nhẹ nhàng nhẹ nhàng, kéo ra từng chút từng chút một.

Quân Nhất Ngôn vẫn không nhúc nhích, đôi mắt ngay cả chớp cũng không dám chớp một cái, sợ trong nháy mắt bỏ qua dáng người của mỹ nhân sau khi thoát y. Hắn tung hoành bụi hoa nhiều năm, dạng mỹ nhân nào mà không từng gặp qua nhưng mà luôn không gặp được mỹ nhân mà hắn cảm thấy hoàn mỹ nhất, thật vất vả mới gặp được một người, làm sao sẽ bỏ qua dù chỉ là một ít.

Đai lưng buông xuống mặt đất, tầng tầng y phục nháy mắt từ vai ngọc mượt mà trượt xuống, mái tóc dài xinh đẹp xõa xuống, che khuất lưng của mỹ nhân, hắn đang lo không thể thấy được lưng ngọc của mỹ nhân, lại thấy một đôi tay ngọc mở rộng, vén một đầu tóc đen lên, cố định lại bằng một cây ngọc trâm, da thịt trắng nõn hiện ra trước mắt, dưới ánh đèn và ánh nước giao nhau càng có vẻ non nớt, lần đầu tiên trong cuộc đời Quân Nhất Ngôn nảy sinh suy nghĩ muốn phá hư quy tắc của bản thân, đến chạm vào mỹ nhân này.

Ánh mắt nóng rực khiến động tác của Mộ Bối Nhi hơi dừng lại, tuy nàng không có võ công nhưng cảm giác của nàng nhanh nhạy, chính xác hơn người thường, trong lòng nàng đã biết Quân Nhất Ngôn đang ở trong bóng tối nhìn trộm, trên mặt lại lộ ra một tia nghi hoặc, xoay người lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm xà nhà.

“Là ai?”

Quân Nhất Ngôn không nghĩ tới mỹ nhân này lại còn cảnh giác như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút hoảng loạn, nhưng mà chung quy hắn vẫn là nam chủ, chỉ trong nháy mắt hơi thở đã ổn định lại, che giấu bản thân càng thêm kín mít, ánh mắt thoáng che dấu nhưng vẫn dấu không được sự kinh diễm trong đó.

Thật sự chỉ có bốn chữ khuynh quốc khuynh thành mới có thể hình dung mỹ nhân trước mắt, những từ khác không cách nào hình dung ra ý của câu trước, cặp mày đang nhíu lại khiến trong lòng hắn thương tiếc, đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn duỗi tay vuốt phẳng nó, ngay sau đó lập tức tỉnh táo lại, nhớ mình đang ở trong hoàn cảnh nào.

Mộ Bối Nhi cau mày, cánh tay vây quanh ngực của mình, cặp ngực mượt mà cao vút bị một thứ tơ lụa nhỏ màu trắng bao bọc lấy lại bị cánh tay ép lại tạo ra khe rãnh càng sâu hơn, đây đúng là áo ngực có chút giống hiện đại, sau khi nàng đến nơi này gọi người khâu vá cho nàng.

Vòng eo thon dài không chịu nổi một vòng tay hắn, cái rốn nhỏ xinh tinh xảo trang điểm trên bụng nhỏ bằng phẳng, cặp mông tròn trịa cũng bị một mảnh tơ lụa màu trắng che lấp, hai chân phía dưới thon dài cân xứng, Quân Nhất Ngôn không khỏi liên tưởng đến ‘nếu khi hoan ái được một đôi chân mê người như vậy kẹp ở bên hông...’

Ngón chân mượt mà đạp trên sàn nhà, Quân Nhất Ngôn càng xem càng muốn nắm trong tay thưởng thức, thậm chí dùng đầu lưỡi liếm từng ngón chân một, ngậm ở trong miệng...

Bất tri bất giác, hắn nhất trụ kình thiên (cương cứng).

Quân Nhất Ngôn là người thích cái đẹp, đặc biệt là mỹ nữ. Hắn gặp qua rất nhiều mỹ nhân, không có chỗ nào mà không phải là chỗ hoàn mỹ tinh xảo nhưng trước sau đều không gặp được nữ tử giống Mộ Bối Nhi như vậy, toàn bộ đều hoàn mỹ, hoặc là nói nữ tử có mọi thứ đều phù hợp với tâm ý của hắn.

Cho nên hắn trộm mỹ trộm hương lâu như vậy cũng không hề chạm qua bất nữ tử nào chưa chắc không phải do chủ nghĩa hoàn mỹ của hắn quấy phá, không phải hoàn mỹ trong lòng không hạ thủ được, thế là hắn chỉ trộm y phục ở những chỗ tương đối hoàn mỹ của các nàng để lưu luyến.

Lúc này hắn lại không nghĩ chỉ đơn giản trộm đồ vật rồi đi, hắn... Muốn sờ một chút...

Đúng lúc này Mộ Bối Nhi xoay người, có lẽ cho rằng đây là ảo giác của nàng cho nên nàng đơn giản coi như không có xảy ra chuyện gì, tiếp tục tắm gội.

Thân thể hoàn toàn chìm vào trong nước, làn nước ấm áp vây quanh Mộ Bối Nhi, nhiều ngày lên đường, thân mình ở trong nước hoàn toàn thả lỏng, chỉ cảm thấy giống như trở lại cơ thể mẹ, thoải mái an toàn, Mộ Bối Nhi ngáp một cái rồi bất tri bất giác ngủ mất.

Mỹ nhân ngủ say không có một chút phòng bị, Quân Nhất Ngôn nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn không địch lại khát vọng trong tim, hiện thân đến gần mỹ nhân.

Khuôn mặt Mộ Bối Nhi bởi vì tắm gội thời gian dài bị nước ấm khiến mặt đỏ bừng, đôi môi thủy nhuận càng có vẻ ngon miệng. Quân Nhất Ngôn ngừng thở, sợ làm mỹ nhân bừng tỉnh, vươn một ngón tay muốn chọc một chọc vào da thịt mịn màng vô cùng kia, nửa đường lại dừng lại, lấy ra một chiếc khăn lụa, tỉ mỉ lau sạch sẽ tay của mình rồi mới nhẹ nhàng chạm vào một chút.

Thật mềm... Thật mịn... Thơm quá...

Ngón tay nắn vuốt, híp mắt cảm nhận xúc cảm lúc nãy, chóp mũi nhẹ ngửi mùi hương trên đầu ngón tay, thậm chí còn bỏ vào trong miệng nhấm nháp một phen, hô hấp của hắn bắt đầu trở nên dồn dập, rõ ràng là do tâm tình kích động đến không có cách nào khống chế.

Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, đầu ngón tay khẽ chạm không cách nào thỏa mãn hắn, một bàn tay to vuốt ve trên mặt nàng, ánh mắt càng ngày càng tham lam, hắn còn muốn càng nhiều hơn nữa.

Thế là hắn duỗi tay, điểm huyệt ngủ của Mộ Bối Nhi.

Bế mỹ nhân lên, vận chuyển nội lực đem hong khô tất cả bọt nước trên người nàng đặt ở trên giường, ngọc thể nằm ở trước mắt, nam nhân kiềm chế sự kích động không thôi trong nội tâm hắn, đôi tay và đôi môi mang theo một loại cảm giác tôn thờ du tẩu trên người Mộ Bối Nhi.

Da thịt trơn trượt làm hắn yêu thích không buông tay, thậm chí nam nhân không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng nhẹ nhàng lướt qua trên mặt nàng. Đôi môi dán ở xương quai xanh của nàng, thu hồi hàm răng, chỉ dùng đầu lưỡi miêu tả.

“Đẹp quá... Thật sự rất đẹp...”

Quân Nhất Ngôn có chút thất thần nỉ non, lúc này trong nội tắm hắn có một loại xúc động, muốn nhốt nàng lại, chỉ cho hắn ngắm, vuốt ve, hắn không thể chịu đựng được một mỹ nhân hoàn mỹ như vậy chung quy có một ngày sẽ nằm ở dưới thân người khác.

Càng nghĩ như vậy, nội tâm của hắn lại càng nóng nảy, ngón tay dùng một chút lực đã lưu lại trên da thịt tuyết trắng của nàng một dấu vết hồng hồng khiến cho Mộ Bối Nhi đang ngủ say ngâm khẽ một tiếng làm hắn bừng tỉnh.

“A, nàng là của ta... Tiểu mỹ nhân... Nàng vĩnh viễn đều chỉ có thể là của ta...”

Hắn thành kính lưu lại một nụ hôn trên môi Mộ Bối Nhi, đau lòng nhìn dấu vết hồng hồng kia, đồng thời trong lòng cũng có một loại cảm giác thỏa mãn khi để lại ấn ký của riếng mình.

Hạ thân sưng to khiến hắn không có cách nào tiếp tục chịu đựng, vì vậy hắn cầm lấy tay nhỏ của Mộ Bối Nhi nhẹ nhàng nắm lấy hạ thân của hắn...

Sau khi Mộ Bối Nhi luôn luôn cảm thấy có cái gì không thích hợp, lúc nào cũng cảm giác trên tay dính dính nhão nhão, hơn nữa y phục nàng mới mặc qua đều không thấy!

Cho dù đã làm công tác chuẩn bị tâm lý cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng một câu cầm thú, ngươi tốt xấu cũng nên để lại bộ lưu tiên váy ta thích nhất chứ, tên hỗn đản!

Mộ Bối Nhi còn đang tức giận nhưng mặt khác động tác Quân Nhất Ngôn lại cực nhanh thông đồng với Mộ Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.