Xuyên Nhanh: Quyến Rũ Không Có Tội I

Chương 121: Chương 121: Chương 8




Thời gian trôi thật nhanh, còn không đến một giờ nữa Lam Bối Nhi sẽ phải đi học, tuy rằng cô không để ý chuyện có đi học hay không nhưng Âu Bằng vẫn không hy vọng sẽ chậm trễ việc học của cô, cho nên anh vội vàng làm mấy món ăn gia đình thanh đạm, nấu thêm ít cháo.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ phòng bếp đều tỏa ra mùi hương thơm ngon.

“Thơm quá, đến lúc nào mới có thể ăn?” Lam Bối Nhi ôm lấy Âu Bằng từ phía sau, ngửi mùi hương, vẻ mặt thèm nhỏ dãi.

Ngắn ngủn có một ngày anh đã quen vơi việc cô hay có những hành động thân mật mới mình, tuy còn có chút ngại ngùng nhưng sẽ không động một tý lại đỏ mặt nữa.

“Bánh kem ăn ngon không?” Chỉ có anh mới biết sự thấp thỏm trong lòng lúc này.

“Ăn ngon lắm!” Lam Bối Nhi mút mút ngón tay, vẫn còn chìm đắm trong dư vị của món ngon lúc nãy: “Buổi tối em vẫn còn muốn ăn thêm một cái!”

“Được!” Cúi đầu mỉm cười: “Nhanh đi ra ngoài rửa tay, có thể ăn cơm rồi!”

Đối với đồ ăn, Lam Bối Nhi rất bắt bẻ, cay không ăn, có hành rau thơm cũng không ăn, nhìn không thuận mắt không ăn, đắng không ăn... Khẩu vị thiên về thanh đạm và chua ngọt. Nhưng người nấu cơm là Âu Bằng cho nên dù không thích, cô cũng yên lặng ăn một chút.

Âu Bằng cũng không phải người sơ ý, nhìn số lần Lam Bối Nhi gắp đồ ăn, anh có thể đại khái đoán được cô thích ăn gì, anh yên lặng ghi nhớ những món cô thích.

“Buổi tối em muốn uống canh củ cải hầm xương sườn!”

Giọng nói của cô không tính dịu dàng thậm chí có chút ra lệnh. Âu Bằng cũng không thèm để ý, yên lặng ghi nhớ, định đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn tươi mới.

Ngay cả bản thân Âu Bằng cũng không phát hiện anh đã thay đổi bộ dáng suy sút lúc trước, một lần nữa phấn chấn trở lại. Một câu để hình dung chính là lại có hi vọng trong cuộc sống.

Nhưng mà không đợi đến lúc anh tan làm, một cuộc điện thoại có tên “Bé yêu” gọi tới, anh bất đắc dĩ mỉm cười, chỉ nghĩ cũng biết là ai đang gọi.

“Có chuyện gì thế?”

“Em bị lão đầu thúi giữ lại, tối nay về nhà trễ, anh ăn cơm trước đi, đừng chờ em!”

Về nhà... Tâm tình của anh rất tốt, khóe môi cong cong.

“Vì chuyện gì, có muốn anh đến trường hay không?”

“Chỉ một chút việc nhỏ.” Vốn dĩ Lam Bối Nhi không muốn Âu Bằng mất công đến trường một chuyến nhưng liếc thấy người nào đó, cô lập tức thay đổi chủ ý: “Nếu không anh tới đón em đi, thuận tiện em muốn mua một ít vật dụng hàng ngày rồi cùng nhau trở về.”

“Được, anh lập tức tới liền!”

Mang theo ít tiền lẻ và thẻ ngân hàng, anh xin nghỉ rồi đến trường trung học Linh Lan. Vừa tới cổng lớn đã nhìn thấy Lam Bối Nhi và một người đàn ông lôi lôi kéo kéo, không biết từ đâu trong lòng anh bùng lên sự tức giận khiến anh đi nhanh đến, kéo người đàn ông kia ra, chặn trước mặt cô.

Tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc.

“Trợ lý Trương, anh trở về đi, tôi không cần bọn họ giả mù sa mưa!” Lông mày khẽ nhếch, vẻ mặt khinh thường, cô kéo Âu Bằng, trực tiếp chạy lấy người.

Lúc này sự tức giận mới vừa mới vừa dâng lên của Âu Bằng biến thành nghi hoặc, anh không hiểu chuyện gì nhìn Lam Bối Nhi.

“Đó là trợ lý của ba mẹ em, đến kêu em trở về.”

“Vậy em...”

“Em không muốn quay về, lý do sau này em sẽ nói cho anh được không?”

“Ừ.”

Âu Bằng nghĩ Lam Bối Nhi không muốn trở về thì thôi đi, anh cũng không phát hiện thật lra anh cũng không muốn cô rời đi.[QR][diendanlequydon]

Còn suy nghĩ của Lam Bối Nhi chính là sau chuyện này cha mẹ của cô chắc chắn sẽ biết Âu Bằng, cô chính là cố ý để bọn họ biết nhanh như thế. Kỳ thật cha mẹ Lam đối với cô hổ thẹn trong lòng,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.